Đêm 20 tháng 3 năm 2009 Giờ phút ấy, vùng biển phía nam của Trung Quốc trông như một dải lụa đen khổng lồ, không có giới hạn, chẳng nhìn thấy điểm tận cùng, trải dài bốn bề, nối liền với bầu trời đêm không sao một cách hoàn mỹ, như thể không có lấy một kẽ hở.
Đợi đến lúc bồi bàn dọn món cà- ri cua lên thì Tiếu Dĩnh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, thật sự lúc này cô chỉ muốn nổi đóa lên rồi bỏ quách đi cho xong, thế nhưng rốt cuộc cô vẫn nở nụ cười và nói cám ơn.
Anh đi tới bên giường, đứng một lát đã ngửi thấy mùi thơm dìu dịu. Mùi thơm ấy rất ấm áp, thoang thoảng bay lên cùng với sự phập phồng của cơ thể cô theo mỗi nhịp thở, tất cả như hòa quyện vào nhau.
Cô là người tình của anh, nhưng chẳng phải là người duy nhất, anh là đối tượng thư giãn giải sầu của cô, mà cô cũng tuyệt đối không thể nào yêu anh. Cuộc gọi điện thoại tối qua cũng chẳng thế nào ảnh hưởng nhiều đến giấc ngủ của Thư Quân.
Lúc sếp tổng đưa nhân viên mới đến giới thiệu với mọi người trong phòng, Tô Lương Thần đang một tay cầm cốc cà phê, tay kia sắp xếp lại đống giấy tờ, tài liệu trên bàn. Nghe tiếng nói, cô liền ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên trẻ, tuổi chừng đôi mươi.
“Trạm, thật nhớ anh”. Dung Nhược lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha, nhìn Vân Hân vừa bước vào cửa đã vội vã nhập đầu vào ngực Vân Trạm. “Anh cũng nhớ em”. Đôi tay v**t v* tấm lưng cô gái trong ngực, Vân Trạm mang theo nét cười trên gương mặt, “Một năm qua vẫn khỏe chứ?”
“Hoặc là, nỗi nhớ ấy bắt đầu từ khi cô phát hiện ra, bao năm nay mình luôn được anh che chở. Hoặc là, nỗi nhớ ấy bắt đầu từ những hiểm nguy không ngờ đến. Cũng có khi, nỗi nhớ ấy bắt đầu từ giây phút anh xuất hiện trong gương. Cô phát hiện, thực ra, mình luôn nhớ anh.”
“Trạm, nhớ anh quá!” Dung Nhược đứng bên sô pha, cô im lặng nhìn Vân Hân vừa vào nhà đã cười tươi như hoa sà vào vòng tay Vân Trạm. “Anh cũng nhớ em.” Vân Trạm mỉm cười, vỗ về lưng cô gái đang rúc trong lòng mình, “Một năm nay thế nào, chơi vui không?”