Tác giả:

Mười năm sau “Không thổi, không thổi nữa!” Công Tôn Lẫm cau đôi mày rậm, sắc mặt rất xấu, đem cây tiêu ngọc bích vô giá ném về phía sạp dài cạnh cửa sổ. Thân hình cao lớn rắn chắc, chẳng có chút hình tượng nào ngã ngửa ra sạp đằng sau. Ngọc tiêu “Cạch cạch” Vài tiếng, lăn đến cạnh tường, cuối cùng “cộp” một tiếng đập vào tường, phát ra tiếng vang trong trẻo. Nghe thấy tiếng ngọc va đập, hắn quay đầu đi hí mắt nhìn, trong lòng vô cùng hy vọng ngọc tiêu kia bị hắn ném một cái liền gãy thành hai nửa. Chỉ tiếc, ngọc tiêu mệnh lớn, lăn hai vòng, vẫn như lành lặn nằm ở góc tường. Thấy thế, môi mỏng của hắn không tự giác phát ra tiếng thở dài tiếc hận. “Sao vậy?” Nữ tử ngồi ở bên cạnh hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn, khẽ mở đôi môi đỏ như tô son hỏi. Trên tay nàng cũng cầm một ngọc tiêu cùng kiểu hoa văn với ngọc tiêu Công Tôn Lẫm vừa thổi, nhưng hình dạng ngắn hơn. “Thổi mệt, đau miệng!” Hắn nhắm mắt, khẩu khí ác liệt trả lời, vẻ mặt giống đứa nhỏ cáu kỉnh. Công Tôn Vũ nhặt ngọc tiêu…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...