Ra khỏi cung, Mạnh Vân Khanh liền giục kiệu phi một mạch đến An Bình vương phủ. Thị vệ trước cửa vương phủ thấy kiệu hắn tới, vội vàng hành lễ rồi chạy đi thông báo nhưng lại bị hắn khoát khoát tay ngăn cản, tự mình bước vào đại môn, chỉ chốc lát sau liền tìm được chủ nhân của vương phủ. Lúc này đang là buổi trưa, người trong vương phủ đang dùng bữa, An Bình vương Lưu Giản dùng khoé mắt liếc thân ảnh quen thuộc đang chầm chậm bước tới, khó trách mấy thị nữ kia lại lấy thêm chén bát. “Không cần phiền phức như vậy, ta ăn trong cung rồi.” Mạnh Vân Khanh bước tới cạnh bàn, hướng Lưu Giản nở nụ cười, “Hạ quan thỉnh an Vương gia.” Miệng thì nói kính ngữ nhưng hành động lại không có nửa phần câu nệ, tự nhiên vén vạt áo rồi thoải mái ngồi xuống. Lưu Giản gật đầu cho có lệ, nhàn nhạt nói, “Xong chuyện rồi?” “Ừ, đáng lẽ đã về từ sớm rồi nhưng hoàng thượng lại đột nhiên muốn thi đối thơ nên ta phải lưu lại.” Thân là Hàn lâm học sĩ, công việc chủ yếu của Mạnh Vân Khanh chính là cùng hoàng đế chơi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...