Aomine Daiki gục đầu nhìn xuống mặt đường, tầm mắt đặt ở mũi chân, từng vệt bóng cây loang lổ in trên mặt đường, ảm đạm mà hỗn loạn như thứ cảm xúc không tên bao trùm lên toàn bộ sân bóng rổ. Cuối hạ, dương quang nóng rực gắt gao chiếu rọi, hơi ngẩng đầu lên, tia nắng vàng chói chang khiến nó không tự chủ được mà nâng tay phải lên che lại. Là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là bắt đầu từ khi lên năm ba, bản thân luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Trong phòng học, không có. Tiếng chuông tan lớp còn chưa dứt hẳn, Aomine đã nhanh chóng lao ra khỏi cửa lớp. Hai tay chống lấy đầu gối có chút thở gấp, bao lâu rồi nó không dốc hết sức để chạy như vậy. Nó luôn tự tin với tốc độ của mình, mặc kệ là đuổi theo người khác hay khi chơi bóng rổ. Nhưng là, vẫn như cũ không hề tìm được thân ảnh của người nọ. Thư viện, không có. Trên sân thượng, không có. Trong WC, không có… Tình trạng này đã kéo dài bao nhiêu ngày, trừ bỏ đi học cùng thời điểm ngẫu nhiên luyện tập tiêu khiển, Aomine cảm thấy mình tựa như…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...