Aomine Daiki gục đầu nhìn xuống mặt đường, tầm mắt đặt ở mũi chân, từng vệt bóng cây loang lổ in trên mặt đường, ảm đạm mà hỗn loạn như thứ cảm xúc không tên bao trùm lên toàn bộ sân bóng rổ.
Trong đời, vật không cầm được, thì hãy buông tay. Người giữ không được, hãy thôi đừng lưu luyến. Tình cảm không xây dựng được, hãy để thời gian phai nhòa. Nhưng nếu không quên được thì sao?...
- - -
‘Dong——dong——dong——’
Tiếng chuông nhà thờ vang lên.