Mới rạng sáng, phòng chờ ở nhà ga đã đông nghịt người.Tôi khiêng đống hành lí nặng trịch, chật vật đi qua cửa soát vé, lén quay lại trộm nhìn mẹ, thấy bà đang dựa vào ngực bố, khóe mắt rưng rưng, thổn thức không ngừng. Tôi không dám nhìn thêm nữa, chỉ đành bước nhanh hơn lên tàu, bởi vì hành lí quá nặng khiến tôi trông có chút buồn cười, y chang con châu chấu. Sau khi lên tàu, nhìn tới nhìn lui, các khoang để hành lí đều đã chật ních, không còn một khe hở để nhét hành lí. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành đặt hành lí lên phía trước ghế ngồi của mình. “Ai, anh làm gì vậy? Mắt mũi để đi đâu? Không nhìn thấy chân tôi để đấy à? Nhìn một cái biết ngay đồ nhà quê.” Quả thật lúc đó mải tìm chỗ để hành lí nên cũng không để ý chân người khác, bác gái bị tôi đụng phải không ngừng la hét, cái kiểu gương mặt này tôi gặp nhiều trên TV rồi. Những người như thế, khỏi nhìn cũng biết khinh người nhà quê ra mặt, tôi lười chẳng muốn phản ứng, đặt hành lí gọn gàng,thản nhiên ngồi vào hàng ghế đối diện bà…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...