Đêm tết tuyết lông ngỗng rơi đầy trời, Hoa Kì bọc áo khoác quân phục, mang dép bông từ sân sau chạy lên sân trước, dọc đường đi tuyết rơi vào trong giày không ít, lạnh làm cậu run lập cập.
Chạy đến trước sân, Hoa Kì gõ cửa sắt mấy cái: "Mẹ, đưa đồ cho con."
Mới rạng sáng, phòng chờ ở nhà ga đã đông nghịt người.Tôi khiêng đống hành lí nặng trịch, chật vật đi qua cửa soát vé, lén quay lại trộm nhìn mẹ, thấy bà đang dựa vào ngực bố, khóe mắt rưng rưng, thổn thức không ngừng.
( Muộn tao: Kiểu người loài lạnh trong nóng, dù thích nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bất cần đó. Gần giống với Tsundere)
Nơi này là một thành phố nhỏ, xa xôi được biết đến nhờ các mỏ than, mặc dù không lớn nhưng cũng được xem là khá màu mỡ, sau khi thành phố bước vào tháng Tám, cả không gian như bị úp như một cái nồi, khô hanh khó chịu.