Những dãy ghế của giảng đường sức chứa 150 sinh viên tuy đã chật cứng người, nhưng ngoài tiếng giảng bài rù rì của thầy giáo và tiếng phấn trắng thỉnh thoảng ken két trên bảng đen ra, gần như không còn âm thanh nào khác. “Chúng ta chơi trò chơi trắc nghiệm tâm lý nhé.” Thầy giáo đột nhiên ném viên phấn trong tay vào cái rãnh trên tấm bảng đen, một tiếng rắc khô khốc vang lên. Viên phấn gãy làm đôi, một nửa lăn lông lốc trong cái rãnh, nửa kia rơi xuống bục giảng. Thầy giáo quay người, hai tay chống xuống bàn, lướt mắt qua những hàng ghế sinh viên bên dưới, mỉm cười: “Được không?” Giảng đường đang im lìm bỗng bừng tỉnh, tiếng hò reo vỗ tay nổi lên rầm rầm. Tôi bị tiếng reo này đánh thức, mở mắt nhìn, quyển “Tâm lý học tính cách” trên bàn đang mở ở trang 78. Còn nhớ đó là lúc mới vào tiết học, mà giờ chỉ còn 10 phút nữa là hết tiết. Tôi giật giật tay áo Vinh An ngồi bên cạnh, cái tên đang gật đầu câu cá này giật bắn mình, cằm đập bộp xuống bàn. Cậu ta kêu ái ui một tiếng, cũng tỉnh luôn…
Tác giả: