Tác giả:

Mồng 4 tháng 5, hôm sau đã là đoan ngọ, diễm dương treo cao, bầu trời quang đãng, không có một gợn mây, cũng không có một cơn gió nhẹ nào, thời tiết có chút nóng bức. Bạch Tiểu Mộc một thân sắc sam màu nguyệt nha ở trong hoa viên thong thả đi qua đi lại, gương mặt xinh đẹp kia lúc thì nhăn mày, lúc thì hé miệng, lúc thì ngây ngốc nhìn bầu trời, lúc thì cúi đầu thở dài, lúc thì tàn phá những hoa nhi đang nở rộ trong hoa viên. Nhìn thấy dưới đât đều là ” thi thể ” của những bông hoa bị nàng dùng thủ đoạn độc ác bẻ gãy, nàng dung sức gõ gõ lên đầu mình. Xưa nay nàng luôn thích cười, giờ phút này vẻ mặt ai oán thì thào lẩm bẩm: ” Đang đang làm gì thế này? trút giận lên những bông hoa này sao? Bạch Tiểu Mộc, mi thật vô dụng! chẳng qua chỉ là một người đàn ông mà thôi, thiên nhai hà xứ vô phương thảo [khắp thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ thơm, ý nói nam nhân nhiều vô sỗ kể], hà tất phải đơn phương một cây cỏ làm chi? Mi là Bạch Tiểu Mộc, đường đường là con gái của Vọng Vân trại trại chủ…

Truyện chữ