Tiếng pháo mừng tân đế đăng cơ vang lên từng hồi một, khắp Hoàng thành nhất mực náo nhiệt. Phượng Nghi cung thì khác, vẫn giữ mãi vẻ tịch mịch quạnh quẽ. Chu Nghi Tu cố lê chút hơi tàn đến bên cửa sổ. Nắng sớm lung linh chiếu vào song cửa, hiện rõ màng bụi mờ của thời gian với những vết móng tay của vị Hoàng hậu bất hạnh. “Nương nương...” – Tiễn Thu lo lắng khẽ kêu lên, nàng ta là người duy nhất tình nguyện ở lại hầu hạ chủ cũ. “Tiễn Thu, ngươi nói xem, là vị Hoàng tử nào kia đăng cơ?” Cổ họng Chu Nghi Tu khản đặc rồi, giọng nói khàn khàn, nghe tiếng còn tưởng là một bà lão đã hơn trăm tuổi. Tiễn Thu từ nhỏ đã theo hầu nàng, giờ đây nhìn lại trên mái tóc chủ tử có thêm vài sợi bạc, bất giác nghẹn ngào, nửa muốn nói lại như không muốn. “Có thể là Tam hoàng tử, hoặc Tứ hoàng tử ...” Bị giam lỏng nhiều năm, chủ tớ hai người thông qua bọn cung nữ thái giám mà biết được ít nhiều tin tức. “Hừ...” Chu Nghi Tu vừa nghe lời nói từ thị tỳ tâm phúc, liền cười lạnh, “Bất luận kẻ nào, cũng là Chân…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...