Tác giả:

Ánh trăng như nước, rèm cửa sổ trắng, theo gió lay động. Giang Tiểu Tây đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ lầu hai, nhìn xuống phía dưới. Cổng lớn đang từ từ mở ra, anh đã trở về. Một lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng cửa mở và âm thanh của chiếc chìa khóa đặt trên bàn trà bằng đá cẩm thạch. Lại như vậy. Cô đã nói rất nhiều lần rồi, không cần phải gây ầm ĩ như vậy, sẽ đánh thức Điểm Nhi. Anh luôn không nhớ rõ. Cô đem cất đi cái gạt tàn thuốc lá, mở ra cửa phòng ngủ, đã thấy Tôn Hạo Chí đi lên lầu. Tôn Hạo Chí không cùng cô nói chuyện, lập tức hướng phòng ngủ Điểm Nhi đi đến. Anh đẩy cửa phòng ra, vào bên trong nhìn thoáng qua. Điểm Nhi đã ngủ say, con bé đã thành thói quen liên tục vài ngày không thấy được ba ba trong cuộc sống. Cô cũng không cần, mặc kệ anh đi. Cô đã sớm biết rằng sẽ như vậy, ai có thể trông cậy vào anh, một con người chỉ có công việc như vậy. Vì thế, cô cũng không để ý tới anh, xoay người trở về phòng. Giang Tiểu Tây không có khóa cửa, bởi vì Tôn Hạo Chí rất ít về…

Truyện chữ