Ánh trăng như nước, rèm cửa sổ trắng, theo gió lay động. Giang Tiểu Tây đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ lầu hai, nhìn xuống phía dưới. Cổng lớn đang từ từ mở ra, anh đã trở về. Một lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng cửa mở và âm thanh của chiếc chìa khóa đặt trên bàn trà bằng đá cẩm thạch. Lại như vậy. Cô đã nói rất nhiều lần rồi, không cần phải gây ầm ĩ như vậy, sẽ đánh thức Điểm Nhi. Anh luôn không nhớ rõ. Cô đem cất đi cái gạt tàn thuốc lá, mở ra cửa phòng ngủ, đã thấy Tôn Hạo Chí đi lên lầu. Tôn Hạo Chí không cùng cô nói chuyện, lập tức hướng phòng ngủ Điểm Nhi đi đến. Anh đẩy cửa phòng ra, vào bên trong nhìn thoáng qua. Điểm Nhi đã ngủ say, con bé đã thành thói quen liên tục vài ngày không thấy được ba ba trong cuộc sống. Cô cũng không cần, mặc kệ anh đi. Cô đã sớm biết rằng sẽ như vậy, ai có thể trông cậy vào anh, một con người chỉ có công việc như vậy. Vì thế, cô cũng không để ý tới anh, xoay người trở về phòng. Giang Tiểu Tây không có khóa cửa, bởi vì Tôn Hạo Chí rất ít về…
Chương 41-3: Bắt cóc (5) (c)
Độc ChiếmTác giả: Phồn NhãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhÁnh trăng như nước, rèm cửa sổ trắng, theo gió lay động. Giang Tiểu Tây đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ lầu hai, nhìn xuống phía dưới. Cổng lớn đang từ từ mở ra, anh đã trở về. Một lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng cửa mở và âm thanh của chiếc chìa khóa đặt trên bàn trà bằng đá cẩm thạch. Lại như vậy. Cô đã nói rất nhiều lần rồi, không cần phải gây ầm ĩ như vậy, sẽ đánh thức Điểm Nhi. Anh luôn không nhớ rõ. Cô đem cất đi cái gạt tàn thuốc lá, mở ra cửa phòng ngủ, đã thấy Tôn Hạo Chí đi lên lầu. Tôn Hạo Chí không cùng cô nói chuyện, lập tức hướng phòng ngủ Điểm Nhi đi đến. Anh đẩy cửa phòng ra, vào bên trong nhìn thoáng qua. Điểm Nhi đã ngủ say, con bé đã thành thói quen liên tục vài ngày không thấy được ba ba trong cuộc sống. Cô cũng không cần, mặc kệ anh đi. Cô đã sớm biết rằng sẽ như vậy, ai có thể trông cậy vào anh, một con người chỉ có công việc như vậy. Vì thế, cô cũng không để ý tới anh, xoay người trở về phòng. Giang Tiểu Tây không có khóa cửa, bởi vì Tôn Hạo Chí rất ít về… Không có khả năng, nguy hiểm đều vượt qua hết, sao có thể thất bại ở bước cuối cùng chứ?Rõ ràng anh đang ở gần đây, chắc chắn có thể tìm được anh.Quên đi sự suy yếu của bản thân, tôi từng bước đi vào trong nước, muốn tìm anh ở trong dòng nước kia.Nước sông từ thượng nguồn chạy xuống như muốn đóng băng rồi cuốn trôi tôi đi.Đang giãy dụa, tôi nhìn thấy có xe đến đây, một người nhảy xuống xe, vội vàng chạy về phía tôi.Anh ta kéo tôi lên."Tiểu Tây" Là giọng của Diệp Phi.Anh ta kéo cở thể đông cứng của tôi lên bờ: "Tiểu Tây! Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!"Tôi đẩy anh ta ra: "Thả tôi ra! Tôi phải đi cứu Tôn Hạo Chí, anh ấy vẫn ở dưới sông."Nhưng Diệp Phi vẫn ôm chầm lấy tôi: "Không được, Tiểu Tây! Không tìm thấy!""Không có khả năng! Anh ấy vừa ở sau tôi! Không có khả năng không tìm thấy! Anh ấy đang ở gần đây! Anh thả tôi ra!"Diệp Phi không chịu buông tay: "Tiểu Tây! Em tỉnh lại chút đi, nước sông chảy xiết như vậy, không biết đã cuốn trôi đến nơi nào! Không tìm thấy!""Anh nói bậy!" Tôi gấp đến đỏ cả mắt.Diệp Phi cầm chặt hai vai tôi: "Có lẽ anh ta vãn còn sống, nếu như bây giờ em xuống nước, người chết chính là em! Em tỉnh lại đi! Bây giờ em còn có Điểm Điểm, Điểm Điểm còn cần em!""Điểm Điểm!" Lúc này tôi mới nhớ đến Điểm Điểm.Điểm Điểm của tôi ở đâu?"Cũng không thấy Điểm Điểm!" Tôi khóc không thành tiếng.Diệp Phi kéo áo tôi, sau đó cởi áo choàng khoác lên vai, nửa kéo nửa ôm vịn tôi đi dọc theo bờ sông tìm kiếm.Hóa ra chúng tôi bị trôi xuống dưới xa như vậy, đi thật lâu lên thượng nguồn, mới nhìn thấy cơ thể nho nhỏ của Điểm Điểm co rúc bên tảng đá lớn.Tôi chạy đến, ôm lấy bé.Cơ thể lạnh buốt của bé vẫn còn hô hấp, bé vẫn còn sống.Tôi ôm Điểm Điểm khóc lớn.Điểm Điểm, con có biết không, ba ba vì cứu chúng ta, không thấy...
Không có khả năng, nguy hiểm đều vượt qua hết, sao có thể thất bại ở bước cuối cùng chứ?
Rõ ràng anh đang ở gần đây, chắc chắn có thể tìm được anh.
Quên đi sự suy yếu của bản thân, tôi từng bước đi vào trong nước, muốn tìm anh ở trong dòng nước kia.
Nước sông từ thượng nguồn chạy xuống như muốn đóng băng rồi cuốn trôi tôi đi.
Đang giãy dụa, tôi nhìn thấy có xe đến đây, một người nhảy xuống xe, vội vàng chạy về phía tôi.
Anh ta kéo tôi lên.
"Tiểu Tây" Là giọng của Diệp Phi.
Anh ta kéo cở thể đông cứng của tôi lên bờ: "Tiểu Tây! Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!"
Tôi đẩy anh ta ra: "Thả tôi ra! Tôi phải đi cứu Tôn Hạo Chí, anh ấy vẫn ở dưới sông."
Nhưng Diệp Phi vẫn ôm chầm lấy tôi: "Không được, Tiểu Tây! Không tìm thấy!"
"Không có khả năng! Anh ấy vừa ở sau tôi! Không có khả năng không tìm thấy! Anh ấy đang ở gần đây! Anh thả tôi ra!"
Diệp Phi không chịu buông tay: "Tiểu Tây! Em tỉnh lại chút đi, nước sông chảy xiết như vậy, không biết đã cuốn trôi đến nơi nào! Không tìm thấy!"
"Anh nói bậy!" Tôi gấp đến đỏ cả mắt.
Diệp Phi cầm chặt hai vai tôi: "Có lẽ anh ta vãn còn sống, nếu như bây giờ em xuống nước, người chết chính là em! Em tỉnh lại đi! Bây giờ em còn có Điểm Điểm, Điểm Điểm còn cần em!"
"Điểm Điểm!" Lúc này tôi mới nhớ đến Điểm Điểm.
Điểm Điểm của tôi ở đâu?
"Cũng không thấy Điểm Điểm!" Tôi khóc không thành tiếng.
Diệp Phi kéo áo tôi, sau đó cởi áo choàng khoác lên vai, nửa kéo nửa ôm vịn tôi đi dọc theo bờ sông tìm kiếm.
Hóa ra chúng tôi bị trôi xuống dưới xa như vậy, đi thật lâu lên thượng nguồn, mới nhìn thấy cơ thể nho nhỏ của Điểm Điểm co rúc bên tảng đá lớn.
Tôi chạy đến, ôm lấy bé.
Cơ thể lạnh buốt của bé vẫn còn hô hấp, bé vẫn còn sống.
Tôi ôm Điểm Điểm khóc lớn.
Điểm Điểm, con có biết không, ba ba vì cứu chúng ta, không thấy...
Độc ChiếmTác giả: Phồn NhãTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhÁnh trăng như nước, rèm cửa sổ trắng, theo gió lay động. Giang Tiểu Tây đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ lầu hai, nhìn xuống phía dưới. Cổng lớn đang từ từ mở ra, anh đã trở về. Một lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng cửa mở và âm thanh của chiếc chìa khóa đặt trên bàn trà bằng đá cẩm thạch. Lại như vậy. Cô đã nói rất nhiều lần rồi, không cần phải gây ầm ĩ như vậy, sẽ đánh thức Điểm Nhi. Anh luôn không nhớ rõ. Cô đem cất đi cái gạt tàn thuốc lá, mở ra cửa phòng ngủ, đã thấy Tôn Hạo Chí đi lên lầu. Tôn Hạo Chí không cùng cô nói chuyện, lập tức hướng phòng ngủ Điểm Nhi đi đến. Anh đẩy cửa phòng ra, vào bên trong nhìn thoáng qua. Điểm Nhi đã ngủ say, con bé đã thành thói quen liên tục vài ngày không thấy được ba ba trong cuộc sống. Cô cũng không cần, mặc kệ anh đi. Cô đã sớm biết rằng sẽ như vậy, ai có thể trông cậy vào anh, một con người chỉ có công việc như vậy. Vì thế, cô cũng không để ý tới anh, xoay người trở về phòng. Giang Tiểu Tây không có khóa cửa, bởi vì Tôn Hạo Chí rất ít về… Không có khả năng, nguy hiểm đều vượt qua hết, sao có thể thất bại ở bước cuối cùng chứ?Rõ ràng anh đang ở gần đây, chắc chắn có thể tìm được anh.Quên đi sự suy yếu của bản thân, tôi từng bước đi vào trong nước, muốn tìm anh ở trong dòng nước kia.Nước sông từ thượng nguồn chạy xuống như muốn đóng băng rồi cuốn trôi tôi đi.Đang giãy dụa, tôi nhìn thấy có xe đến đây, một người nhảy xuống xe, vội vàng chạy về phía tôi.Anh ta kéo tôi lên."Tiểu Tây" Là giọng của Diệp Phi.Anh ta kéo cở thể đông cứng của tôi lên bờ: "Tiểu Tây! Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!"Tôi đẩy anh ta ra: "Thả tôi ra! Tôi phải đi cứu Tôn Hạo Chí, anh ấy vẫn ở dưới sông."Nhưng Diệp Phi vẫn ôm chầm lấy tôi: "Không được, Tiểu Tây! Không tìm thấy!""Không có khả năng! Anh ấy vừa ở sau tôi! Không có khả năng không tìm thấy! Anh ấy đang ở gần đây! Anh thả tôi ra!"Diệp Phi không chịu buông tay: "Tiểu Tây! Em tỉnh lại chút đi, nước sông chảy xiết như vậy, không biết đã cuốn trôi đến nơi nào! Không tìm thấy!""Anh nói bậy!" Tôi gấp đến đỏ cả mắt.Diệp Phi cầm chặt hai vai tôi: "Có lẽ anh ta vãn còn sống, nếu như bây giờ em xuống nước, người chết chính là em! Em tỉnh lại đi! Bây giờ em còn có Điểm Điểm, Điểm Điểm còn cần em!""Điểm Điểm!" Lúc này tôi mới nhớ đến Điểm Điểm.Điểm Điểm của tôi ở đâu?"Cũng không thấy Điểm Điểm!" Tôi khóc không thành tiếng.Diệp Phi kéo áo tôi, sau đó cởi áo choàng khoác lên vai, nửa kéo nửa ôm vịn tôi đi dọc theo bờ sông tìm kiếm.Hóa ra chúng tôi bị trôi xuống dưới xa như vậy, đi thật lâu lên thượng nguồn, mới nhìn thấy cơ thể nho nhỏ của Điểm Điểm co rúc bên tảng đá lớn.Tôi chạy đến, ôm lấy bé.Cơ thể lạnh buốt của bé vẫn còn hô hấp, bé vẫn còn sống.Tôi ôm Điểm Điểm khóc lớn.Điểm Điểm, con có biết không, ba ba vì cứu chúng ta, không thấy...