Tô Châu, năm Minh Lạc Văn. Ta mở to mắt, nhìn thấy cái thế giới xa lạ này. Theo như tình hình ta biết, hôm nay thủ phủ Lâm gia ở Giang Nam vừa mới mua ta làm tiểu tư. Chú thím nói ta mặc dù là một tên ngốc, nhưng làm ba việc lặt vặt thì rất giỏi, mua ba trăm văn tiền không tính là lỗ. Lời bọn họ kỳ thật không phải ý muốn hạ thấp ta, hoặc là nói, cái cơ thể hiện nay của ta đích thật là một tên ngốc, từ lúc sinh ra cho tới giờ, suốt mười chín năm đều là vô tri vô giác, đi đứng như rối gỗ, chú thím cứ nuôi nấng khối cơ thể ấy gần mười năm, đã coi là vô cùng hiếm thấy, dù rằng tên ngốc này gần như ôm đồm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà. Năm nay con trai ruột của họ muốn kết hôn, tiền bạc bất chợt trở nên vô cùng quan trọng, vì thế cuối cùng quyết định bán cái đồ bị thịt này đi, có thể bán bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu. Mà giờ ta đổi chủ với thân thể này, hợp làm một với hắn, kế thừa đường số mệnh của hắn. Nói thế có quá huyền diệu chăng, vậy nói rõ hơn tí xíu nhá. Ta sinh ra ở hiện đại…
Chương 30: Phiên ngoại ngắn thứ hai về tiểu bảo xuống bếp
Dị Thế Tình Duyến - Phong DuyTác giả: Phong DuyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngTô Châu, năm Minh Lạc Văn. Ta mở to mắt, nhìn thấy cái thế giới xa lạ này. Theo như tình hình ta biết, hôm nay thủ phủ Lâm gia ở Giang Nam vừa mới mua ta làm tiểu tư. Chú thím nói ta mặc dù là một tên ngốc, nhưng làm ba việc lặt vặt thì rất giỏi, mua ba trăm văn tiền không tính là lỗ. Lời bọn họ kỳ thật không phải ý muốn hạ thấp ta, hoặc là nói, cái cơ thể hiện nay của ta đích thật là một tên ngốc, từ lúc sinh ra cho tới giờ, suốt mười chín năm đều là vô tri vô giác, đi đứng như rối gỗ, chú thím cứ nuôi nấng khối cơ thể ấy gần mười năm, đã coi là vô cùng hiếm thấy, dù rằng tên ngốc này gần như ôm đồm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà. Năm nay con trai ruột của họ muốn kết hôn, tiền bạc bất chợt trở nên vô cùng quan trọng, vì thế cuối cùng quyết định bán cái đồ bị thịt này đi, có thể bán bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu. Mà giờ ta đổi chủ với thân thể này, hợp làm một với hắn, kế thừa đường số mệnh của hắn. Nói thế có quá huyền diệu chăng, vậy nói rõ hơn tí xíu nhá. Ta sinh ra ở hiện đại… Khác với tiểu Bảo học võ, tiểu Bảo xuống bếp là bị bức bách.Vào thời điểm không cùng Văn Liệt thống nhất thời gian và địa điểm dùng bửa, nói cách khác ngày trước làm thiếp thân tiểu tư, tiểu Bảo thường xuyên bỏ lỡ thời gian ăn cơm, không thể không đến phòng bếp tự mình kiếm ăn.Đồ ăn nguội ngắt chung quy chả ngon lành gì, hơn nữa có đôi khi không có đồ ăn chín chỉ có nguyên liệu, cho nên khởi đầu tiểu Bảo bị ép tự mình làm đồ ăn.Sau vài lần thí nghiệm, nhóm đầu bếp cảm thấy thà rằng phiền toái động thủ làm cho cậu ăn còn hơn giúp cậu giải quyết hậu quả, ngay từ đầu còn để cho cậu giúp gọt vỏ khoai thay báo đáp, sau đó nhìn cậu hạ dao xuống mười ngón thon dài, thật sự “ngón tay như gọt rễ hành”, vẫn đành mời cậu làm quân tử xa nhà bếp.Sau mấy tháng không xuống bếp, tiểu Bảo ăn bữa cơm đầu tiên Hải Chân làm cho cậu, từ đó cảm thấy đàn ông biết nấu cơm có mị lực hơn hẳn đàn ông biết võ công, quyết tâm ganh đua.Tiểu Bảo nắm bắt thời gian nói chuyện tốt nhất với Văn Liệt đề xuất nguyện vọng, nhận được một người ăn thí nghiệm mang tính lịch sử.Hôm nay sinh nhật Văn Liệt, tiểu Bảo quyết định làm bánh nướng áp chảo và thịt hầm cho hắn ăn.Do bỏ quá nhiều xì dầu, màu sắc thịt hầm rất đậm, thoạt nhìn rất ngon. Vỏ của bánh nướng áp chảo là tiểu Bảo tự nhào cả một buổi chiều, tuyệt đối nhào đều đặn hai muôi muối rắc vào.Đóng cửa lại chính là thế giới hai người, tiểu Bảo trình lên cống phẩm như hiến vật quý.Văn Liệt quan sát tỉ mỉ người một hồi lâu, không thể không thừa nhận trù nghệ của tiểu Bảo đột nhiên tăng mạnh, khiến người ta không thể bắt bẻ bề ngoài.Gắp miếng thịt hầm bé nhất, dưới ánh mắt đầy ắp mong chờ của tiểu Bảo Văn Liệt cho nó vào miệng.“Hương vị thế nào” Tiểu Bảo hưng phấn hỏi.“Mặn.” Văn Liệt nuốt miếng thịt bằng tốt độ cực nhanh rồi trả lời ngắn gọn.“Mặn à.” Tiểu Bảo có xíu thất vọng, nhưng rất nhanh phấn chấn tinh thần, chỉ vào bánh nướng áp chảo trên bàn nói, “Ăn không đương nhiên mặn, ngươi dùng bánh kẹp thịt ăn sẽ không mặn.”Văn Liệt ngẫm lại cũng đúng, cầm một cái bánh, bao quanh mấy miếng thịt, cuốn thành một cuộn cho vào miệng cắn.“Thế nào” Tiểu Bảo ngưng thở hỏi.“Càng mặn…”
Khác với tiểu Bảo học võ, tiểu Bảo xuống bếp là bị bức bách.
Vào thời điểm không cùng Văn Liệt thống nhất thời gian và địa điểm dùng bửa, nói cách khác ngày trước làm thiếp thân tiểu tư, tiểu Bảo thường xuyên bỏ lỡ thời gian ăn cơm, không thể không đến phòng bếp tự mình kiếm ăn.
Đồ ăn nguội ngắt chung quy chả ngon lành gì, hơn nữa có đôi khi không có đồ ăn chín chỉ có nguyên liệu, cho nên khởi đầu tiểu Bảo bị ép tự mình làm đồ ăn.
Sau vài lần thí nghiệm, nhóm đầu bếp cảm thấy thà rằng phiền toái động thủ làm cho cậu ăn còn hơn giúp cậu giải quyết hậu quả, ngay từ đầu còn để cho cậu giúp gọt vỏ khoai thay báo đáp, sau đó nhìn cậu hạ dao xuống mười ngón thon dài, thật sự “ngón tay như gọt rễ hành”, vẫn đành mời cậu làm quân tử xa nhà bếp.
Sau mấy tháng không xuống bếp, tiểu Bảo ăn bữa cơm đầu tiên Hải Chân làm cho cậu, từ đó cảm thấy đàn ông biết nấu cơm có mị lực hơn hẳn đàn ông biết võ công, quyết tâm ganh đua.
Tiểu Bảo nắm bắt thời gian nói chuyện tốt nhất với Văn Liệt đề xuất nguyện vọng, nhận được một người ăn thí nghiệm mang tính lịch sử.
Hôm nay sinh nhật Văn Liệt, tiểu Bảo quyết định làm bánh nướng áp chảo và thịt hầm cho hắn ăn.
Do bỏ quá nhiều xì dầu, màu sắc thịt hầm rất đậm, thoạt nhìn rất ngon. Vỏ của bánh nướng áp chảo là tiểu Bảo tự nhào cả một buổi chiều, tuyệt đối nhào đều đặn hai muôi muối rắc vào.
Đóng cửa lại chính là thế giới hai người, tiểu Bảo trình lên cống phẩm như hiến vật quý.
Văn Liệt quan sát tỉ mỉ người một hồi lâu, không thể không thừa nhận trù nghệ của tiểu Bảo đột nhiên tăng mạnh, khiến người ta không thể bắt bẻ bề ngoài.
Gắp miếng thịt hầm bé nhất, dưới ánh mắt đầy ắp mong chờ của tiểu Bảo Văn Liệt cho nó vào miệng.
“Hương vị thế nào” Tiểu Bảo hưng phấn hỏi.
“Mặn.” Văn Liệt nuốt miếng thịt bằng tốt độ cực nhanh rồi trả lời ngắn gọn.
“Mặn à.” Tiểu Bảo có xíu thất vọng, nhưng rất nhanh phấn chấn tinh thần, chỉ vào bánh nướng áp chảo trên bàn nói, “Ăn không đương nhiên mặn, ngươi dùng bánh kẹp thịt ăn sẽ không mặn.”
Văn Liệt ngẫm lại cũng đúng, cầm một cái bánh, bao quanh mấy miếng thịt, cuốn thành một cuộn cho vào miệng cắn.
“Thế nào” Tiểu Bảo ngưng thở hỏi.
“Càng mặn…”
Dị Thế Tình Duyến - Phong DuyTác giả: Phong DuyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngTô Châu, năm Minh Lạc Văn. Ta mở to mắt, nhìn thấy cái thế giới xa lạ này. Theo như tình hình ta biết, hôm nay thủ phủ Lâm gia ở Giang Nam vừa mới mua ta làm tiểu tư. Chú thím nói ta mặc dù là một tên ngốc, nhưng làm ba việc lặt vặt thì rất giỏi, mua ba trăm văn tiền không tính là lỗ. Lời bọn họ kỳ thật không phải ý muốn hạ thấp ta, hoặc là nói, cái cơ thể hiện nay của ta đích thật là một tên ngốc, từ lúc sinh ra cho tới giờ, suốt mười chín năm đều là vô tri vô giác, đi đứng như rối gỗ, chú thím cứ nuôi nấng khối cơ thể ấy gần mười năm, đã coi là vô cùng hiếm thấy, dù rằng tên ngốc này gần như ôm đồm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà. Năm nay con trai ruột của họ muốn kết hôn, tiền bạc bất chợt trở nên vô cùng quan trọng, vì thế cuối cùng quyết định bán cái đồ bị thịt này đi, có thể bán bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu. Mà giờ ta đổi chủ với thân thể này, hợp làm một với hắn, kế thừa đường số mệnh của hắn. Nói thế có quá huyền diệu chăng, vậy nói rõ hơn tí xíu nhá. Ta sinh ra ở hiện đại… Khác với tiểu Bảo học võ, tiểu Bảo xuống bếp là bị bức bách.Vào thời điểm không cùng Văn Liệt thống nhất thời gian và địa điểm dùng bửa, nói cách khác ngày trước làm thiếp thân tiểu tư, tiểu Bảo thường xuyên bỏ lỡ thời gian ăn cơm, không thể không đến phòng bếp tự mình kiếm ăn.Đồ ăn nguội ngắt chung quy chả ngon lành gì, hơn nữa có đôi khi không có đồ ăn chín chỉ có nguyên liệu, cho nên khởi đầu tiểu Bảo bị ép tự mình làm đồ ăn.Sau vài lần thí nghiệm, nhóm đầu bếp cảm thấy thà rằng phiền toái động thủ làm cho cậu ăn còn hơn giúp cậu giải quyết hậu quả, ngay từ đầu còn để cho cậu giúp gọt vỏ khoai thay báo đáp, sau đó nhìn cậu hạ dao xuống mười ngón thon dài, thật sự “ngón tay như gọt rễ hành”, vẫn đành mời cậu làm quân tử xa nhà bếp.Sau mấy tháng không xuống bếp, tiểu Bảo ăn bữa cơm đầu tiên Hải Chân làm cho cậu, từ đó cảm thấy đàn ông biết nấu cơm có mị lực hơn hẳn đàn ông biết võ công, quyết tâm ganh đua.Tiểu Bảo nắm bắt thời gian nói chuyện tốt nhất với Văn Liệt đề xuất nguyện vọng, nhận được một người ăn thí nghiệm mang tính lịch sử.Hôm nay sinh nhật Văn Liệt, tiểu Bảo quyết định làm bánh nướng áp chảo và thịt hầm cho hắn ăn.Do bỏ quá nhiều xì dầu, màu sắc thịt hầm rất đậm, thoạt nhìn rất ngon. Vỏ của bánh nướng áp chảo là tiểu Bảo tự nhào cả một buổi chiều, tuyệt đối nhào đều đặn hai muôi muối rắc vào.Đóng cửa lại chính là thế giới hai người, tiểu Bảo trình lên cống phẩm như hiến vật quý.Văn Liệt quan sát tỉ mỉ người một hồi lâu, không thể không thừa nhận trù nghệ của tiểu Bảo đột nhiên tăng mạnh, khiến người ta không thể bắt bẻ bề ngoài.Gắp miếng thịt hầm bé nhất, dưới ánh mắt đầy ắp mong chờ của tiểu Bảo Văn Liệt cho nó vào miệng.“Hương vị thế nào” Tiểu Bảo hưng phấn hỏi.“Mặn.” Văn Liệt nuốt miếng thịt bằng tốt độ cực nhanh rồi trả lời ngắn gọn.“Mặn à.” Tiểu Bảo có xíu thất vọng, nhưng rất nhanh phấn chấn tinh thần, chỉ vào bánh nướng áp chảo trên bàn nói, “Ăn không đương nhiên mặn, ngươi dùng bánh kẹp thịt ăn sẽ không mặn.”Văn Liệt ngẫm lại cũng đúng, cầm một cái bánh, bao quanh mấy miếng thịt, cuốn thành một cuộn cho vào miệng cắn.“Thế nào” Tiểu Bảo ngưng thở hỏi.“Càng mặn…”