Tô Châu, năm Minh Lạc Văn. Ta mở to mắt, nhìn thấy cái thế giới xa lạ này. Theo như tình hình ta biết, hôm nay thủ phủ Lâm gia ở Giang Nam vừa mới mua ta làm tiểu tư. Chú thím nói ta mặc dù là một tên ngốc, nhưng làm ba việc lặt vặt thì rất giỏi, mua ba trăm văn tiền không tính là lỗ. Lời bọn họ kỳ thật không phải ý muốn hạ thấp ta, hoặc là nói, cái cơ thể hiện nay của ta đích thật là một tên ngốc, từ lúc sinh ra cho tới giờ, suốt mười chín năm đều là vô tri vô giác, đi đứng như rối gỗ, chú thím cứ nuôi nấng khối cơ thể ấy gần mười năm, đã coi là vô cùng hiếm thấy, dù rằng tên ngốc này gần như ôm đồm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà. Năm nay con trai ruột của họ muốn kết hôn, tiền bạc bất chợt trở nên vô cùng quan trọng, vì thế cuối cùng quyết định bán cái đồ bị thịt này đi, có thể bán bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu. Mà giờ ta đổi chủ với thân thể này, hợp làm một với hắn, kế thừa đường số mệnh của hắn. Nói thế có quá huyền diệu chăng, vậy nói rõ hơn tí xíu nhá. Ta sinh ra ở hiện đại…
Chương 31: Phiên ngoại ngắn thứ ba về tây trang
Dị Thế Tình Duyến - Phong DuyTác giả: Phong DuyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngTô Châu, năm Minh Lạc Văn. Ta mở to mắt, nhìn thấy cái thế giới xa lạ này. Theo như tình hình ta biết, hôm nay thủ phủ Lâm gia ở Giang Nam vừa mới mua ta làm tiểu tư. Chú thím nói ta mặc dù là một tên ngốc, nhưng làm ba việc lặt vặt thì rất giỏi, mua ba trăm văn tiền không tính là lỗ. Lời bọn họ kỳ thật không phải ý muốn hạ thấp ta, hoặc là nói, cái cơ thể hiện nay của ta đích thật là một tên ngốc, từ lúc sinh ra cho tới giờ, suốt mười chín năm đều là vô tri vô giác, đi đứng như rối gỗ, chú thím cứ nuôi nấng khối cơ thể ấy gần mười năm, đã coi là vô cùng hiếm thấy, dù rằng tên ngốc này gần như ôm đồm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà. Năm nay con trai ruột của họ muốn kết hôn, tiền bạc bất chợt trở nên vô cùng quan trọng, vì thế cuối cùng quyết định bán cái đồ bị thịt này đi, có thể bán bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu. Mà giờ ta đổi chủ với thân thể này, hợp làm một với hắn, kế thừa đường số mệnh của hắn. Nói thế có quá huyền diệu chăng, vậy nói rõ hơn tí xíu nhá. Ta sinh ra ở hiện đại… Có một ngày khi triền miên kết thúc, tiểu Bảo đột nhiên phát hiện Văn Liệt eo nhỏ hông hẹp, toàn thân cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, dáng người sánh ngang người mẫu, bèn bắt đầu nghĩ nếu hắn mặc tây trang của người hiện đại, không biết đẹp trai cỡ nào.Tâm động không bằng hành động, tiểu Bảo lập tức tìm thợ may và thợ giày, thiết kế kiêm đốc công, bỏ thời gian ba ngày ba đêm, tạo ra bộ trang phục hoàn chỉnh, ba kiện âu phục, quần tây, áo sơ mi, cà vạt và giày da bò. Sau khi quấn Văn Liệt đâu ra đó, đánh tán búi tóc, nới lỏng dây buộc sau đầu, phóng mắt nhìn sang, thiệt là nói đẹp trai bao nhiêu thì có đẹp trai bấy nhiêu, nói khốc bao nhiêu thì có khốc bấy nhiêu, hại tiểu Bảo ch** n**c miếng ngay tại chỗ…Văn Liệt giật nhẹ cà vạt, hoài nghi nhìn mình trong gương: “Ngươi cảm thấy thế này đẹp quái đản…”Tiểu Bảo nhất thời nhảy dựng lên: “Chỗ nào quái đản, thời gian sẽ kiểm nghiệm chân lý của ta, ta đánh cược một ngàn năm sau tuyệt đối là trang phục lưu hành nhất!! Đàn ông mặc tây trang có dáng nhất!!… A, đúng rồi, ngươi không biết cái này tên là tây trang…”“Ta biết.” Văn Liệt không chút nghĩ ngợi trả lời.“Biết!” Tiểu Bảo chấn động, “Ngươi làm sao mà biết được”“Đoán biết liền hà, giống như Tây Tạng ngươi kể, đây là trang phục của Tây Tạng, tên gọi tắt là tây trang thôi.”Tiểu Bảo lại té xỉu.
Có một ngày khi triền miên kết thúc, tiểu Bảo đột nhiên phát hiện Văn Liệt eo nhỏ hông hẹp, toàn thân cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, dáng người sánh ngang người mẫu, bèn bắt đầu nghĩ nếu hắn mặc tây trang của người hiện đại, không biết đẹp trai cỡ nào.
Tâm động không bằng hành động, tiểu Bảo lập tức tìm thợ may và thợ giày, thiết kế kiêm đốc công, bỏ thời gian ba ngày ba đêm, tạo ra bộ trang phục hoàn chỉnh, ba kiện âu phục, quần tây, áo sơ mi, cà vạt và giày da bò. Sau khi quấn Văn Liệt đâu ra đó, đánh tán búi tóc, nới lỏng dây buộc sau đầu, phóng mắt nhìn sang, thiệt là nói đẹp trai bao nhiêu thì có đẹp trai bấy nhiêu, nói khốc bao nhiêu thì có khốc bấy nhiêu, hại tiểu Bảo ch** n**c miếng ngay tại chỗ…
Văn Liệt giật nhẹ cà vạt, hoài nghi nhìn mình trong gương: “Ngươi cảm thấy thế này đẹp quái đản…”
Tiểu Bảo nhất thời nhảy dựng lên: “Chỗ nào quái đản, thời gian sẽ kiểm nghiệm chân lý của ta, ta đánh cược một ngàn năm sau tuyệt đối là trang phục lưu hành nhất!! Đàn ông mặc tây trang có dáng nhất!!… A, đúng rồi, ngươi không biết cái này tên là tây trang…”
“Ta biết.” Văn Liệt không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Biết!” Tiểu Bảo chấn động, “Ngươi làm sao mà biết được”
“Đoán biết liền hà, giống như Tây Tạng ngươi kể, đây là trang phục của Tây Tạng, tên gọi tắt là tây trang thôi.”
Tiểu Bảo lại té xỉu.
Dị Thế Tình Duyến - Phong DuyTác giả: Phong DuyTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngTô Châu, năm Minh Lạc Văn. Ta mở to mắt, nhìn thấy cái thế giới xa lạ này. Theo như tình hình ta biết, hôm nay thủ phủ Lâm gia ở Giang Nam vừa mới mua ta làm tiểu tư. Chú thím nói ta mặc dù là một tên ngốc, nhưng làm ba việc lặt vặt thì rất giỏi, mua ba trăm văn tiền không tính là lỗ. Lời bọn họ kỳ thật không phải ý muốn hạ thấp ta, hoặc là nói, cái cơ thể hiện nay của ta đích thật là một tên ngốc, từ lúc sinh ra cho tới giờ, suốt mười chín năm đều là vô tri vô giác, đi đứng như rối gỗ, chú thím cứ nuôi nấng khối cơ thể ấy gần mười năm, đã coi là vô cùng hiếm thấy, dù rằng tên ngốc này gần như ôm đồm hết mọi việc nặng nhọc trong nhà. Năm nay con trai ruột của họ muốn kết hôn, tiền bạc bất chợt trở nên vô cùng quan trọng, vì thế cuối cùng quyết định bán cái đồ bị thịt này đi, có thể bán bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu. Mà giờ ta đổi chủ với thân thể này, hợp làm một với hắn, kế thừa đường số mệnh của hắn. Nói thế có quá huyền diệu chăng, vậy nói rõ hơn tí xíu nhá. Ta sinh ra ở hiện đại… Có một ngày khi triền miên kết thúc, tiểu Bảo đột nhiên phát hiện Văn Liệt eo nhỏ hông hẹp, toàn thân cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, dáng người sánh ngang người mẫu, bèn bắt đầu nghĩ nếu hắn mặc tây trang của người hiện đại, không biết đẹp trai cỡ nào.Tâm động không bằng hành động, tiểu Bảo lập tức tìm thợ may và thợ giày, thiết kế kiêm đốc công, bỏ thời gian ba ngày ba đêm, tạo ra bộ trang phục hoàn chỉnh, ba kiện âu phục, quần tây, áo sơ mi, cà vạt và giày da bò. Sau khi quấn Văn Liệt đâu ra đó, đánh tán búi tóc, nới lỏng dây buộc sau đầu, phóng mắt nhìn sang, thiệt là nói đẹp trai bao nhiêu thì có đẹp trai bấy nhiêu, nói khốc bao nhiêu thì có khốc bấy nhiêu, hại tiểu Bảo ch** n**c miếng ngay tại chỗ…Văn Liệt giật nhẹ cà vạt, hoài nghi nhìn mình trong gương: “Ngươi cảm thấy thế này đẹp quái đản…”Tiểu Bảo nhất thời nhảy dựng lên: “Chỗ nào quái đản, thời gian sẽ kiểm nghiệm chân lý của ta, ta đánh cược một ngàn năm sau tuyệt đối là trang phục lưu hành nhất!! Đàn ông mặc tây trang có dáng nhất!!… A, đúng rồi, ngươi không biết cái này tên là tây trang…”“Ta biết.” Văn Liệt không chút nghĩ ngợi trả lời.“Biết!” Tiểu Bảo chấn động, “Ngươi làm sao mà biết được”“Đoán biết liền hà, giống như Tây Tạng ngươi kể, đây là trang phục của Tây Tạng, tên gọi tắt là tây trang thôi.”Tiểu Bảo lại té xỉu.