Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…

Chương 232: Còn quên mất cái gì?

Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Cửu đệ đúng là thay đổi, trước kia hắn trong trẻo lạnh lùng, nhưngkhông vô tình, hắn cao ngạo, nhưng không phải cao đến nỗi không thểchạm, nhưng kể từ khi tỉnh lại, hắn như cắt bỏ tất cả tình duyên, tròngmắt đen luôn mang theo một tầng sương mù, không ai có thể đoán được lòng của hắn, giống như xem hoa trên bờ, thấy được cánh hoa, nhưng khôngchạm được vào nó.Bây giờ, Thanh Hàn hoàn toàn vô tình, bắt hắn bỏ đi tình cảm với Vân Tâm Nhược, cũng khiến hắn mất đi cảm tình.Nếu quả thật như thế, như vậy chuyện hắn làm chẳng phải là bức Thanh Hàn đến hố sâu vĩnh viễn không thể lên được.“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Tiêu cẩn du khoát tay, càng nói hắn càng nhức đầu, hắn khẽ v**t v* trán, trên đầu một hồi đau đớn làmhắn cực kỳ không thoải mái.Hắn ngồi xuống, ngưng mắt nhìn Tiêu Thanh Hàn: “Khi nào thì ngươi mới cưới vân thiển y?”Tạm gác mọi chuyện sang một bên, chỉ cần Thanh Hàn cưới vân thiển y là được.Tiêu Thanh Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay nắm chặt, rồi buôngra, hắn thả tay xuống, vuốt vuốt vòng tay Vân Long, lòng ngón tay chạmđến hoa văn quen thuộc. Hắn nhíu mày, trả lời.“Vì sao thần đệ phải cưới vân thiển y?”“Bởi vì nàng là chủ nhân của phách Nguyệt, là thê tử định mệnh củangươi. Ngươi không cưới nàng thì cưới người nào?” Tiêu cẩn du không chịu nổi nữa, rống to. Tức giận đỏ mặt tía tai. Hắn không muốn bàn vấn đềnày, hắn thật sự không chịu nỗi rồi.Cửu đệ là hắn muốn điên lên. Đã đến nước này còn không muốn kết hôn, chẳng lẽ, hắn căn bản không quên nữ nhân kia, hắn lừa gạt mọi ngườisao.Không thể nào, nhìn dáng vẻ của hắn không giống.“Hoàng huynh, Thần Đệ nói nàng là chủ nhân phách nguyệt khi nào,chuyện kia chẳng qua là có người cố ý truyền ra mà thôi.” Uống hớp trà,Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh trả lời. Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu cẩn du sắp phátđiên lên thì tiếp tục nói.“Từ lần đầu tiên thấy vân thiển y, trâm cài trên đầu nàng và vòngtay Vân Long tương thông thì Thần Đệ cũng có suy nghĩ tới, nhưng rấtđáng tiếc, nàng không phải, chủ nhân của phách Nguyệt là người khác.Thần Đệ tất nhiên có thể bảo đảm. Chuyện này không giả. Thần Đệ sao cóthể đem sự sống của mọi người ra đánh cuộc chứ?”“Nhưng rõ ràng lần trước trẫm thấy được phách nguyệt.” Tiêu cẩn duphản bác, không phải là không tin lời cửu đệ nói, chẳng qua mắt thấy mới thật, lời Thanh Hàn nói có thể thể tin, nhưng không bằng hắn thấy tậnmắt.Hắn tin Thanh Hàn, nhưng hơn tin vào hai mắt mình hơn.“Hoàng huynh, tất nhiên Thần Đệ sẽ chứng minh.” Tiêu Thanh Hàn cườiyếu ớt, trong tròng mắt lại một mảnh lãnh tình, lạnh nhạt không có nửaphần tình cảm.Hắn không biết mình làm sao lại tự tin như vậy, nhưng trong lòng hắn luôn có một thanh âm nhắc nhở hắn, không phải vân thiển y, hắn tin trực giác của mình, nhưng không biết loại trực giác này từ đâu mà đến. Từsau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy có một số việc rất không thích hợp, ngaycả năng lực dự đoán tương lại của hắn hình như cũng yếu đi rất nhiều,rất nhiều thứ đều nhìn không tới. Nhưng những thứ này, ngoại trừ chínhhắn, không người nào biết.“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du nửa ngày than thở một hơi. Vô lựcnói.”Bất kể có phải hay không, trẫm thừa nhận nói không lại ngươi, cũngkhông có muốn phản bác lời ngươi, nhưng hiện tại vân thiển y tại trongphủ, ngươi chiếu cố nàng tốt một chút.”Hắn đều nói đến nước này rồi, cũng không tin Tiêu Thanh Hàn thông minh như thế lại không hiểu.Cửu đệ lúc nào thì mới chịu thành thân.Mỗi ngày lo lắng sợ hãi này hắn chịu đủ rồi, nhưng nhìn ý tứ của cửu đệ, hình như ngày đó vẫn còn rất xa.Tiêu Thanh Hàn cười nhạt, tròng mắt đen chợt lóe, nhìn như gần trong gang tấc, lại tựa như xa tận chân trời.Trăng treo giữa bầy trờ, gió đêm tiêu điều lạnh lẽo, một luồng ánhtrăng theo ô cửa sổ rơi vào trong phòng, màn lụa nhẹ nhàng đung, nhẹnhàng lẳng lặng như không đành lòng làm cô gái thứa giấc. Cô gái nằmnghiêng trên giường, ánh trăng vừa lúc chiếu vào trên mặt của nàng,nhuộm một phòng trắng thuần.Cô gái trằn trọc lật người qua lại , sau đó tỉnh lại, tròng mắt hiện lên một tầng sương mù, nàng lại đem tay v**t v* chỗ sưng đỏ trên mặt,ngón tay lạnh như băng lau mặt, một giọt lệ từ khẽ ngón tay chậm rãi lăn ra.Giọng nữ nhàn nhạt, mang theo bất đắc dĩ cùng cô tịch. .“Thanh Hàn, trừ chuyện quên ta, ngươi còn quên gì nữa? Vì sao phải cô đơn như thế?”

Cửu đệ đúng là thay đổi, trước kia hắn trong trẻo lạnh lùng, nhưng

không vô tình, hắn cao ngạo, nhưng không phải cao đến nỗi không thể

chạm, nhưng kể từ khi tỉnh lại, hắn như cắt bỏ tất cả tình duyên, tròng

mắt đen luôn mang theo một tầng sương mù, không ai có thể đoán được lòng của hắn, giống như xem hoa trên bờ, thấy được cánh hoa, nhưng không

chạm được vào nó.

Bây giờ, Thanh Hàn hoàn toàn vô tình, bắt hắn bỏ đi tình cảm với Vân Tâm Nhược, cũng khiến hắn mất đi cảm tình.

Nếu quả thật như thế, như vậy chuyện hắn làm chẳng phải là bức Thanh Hàn đến hố sâu vĩnh viễn không thể lên được.

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Tiêu cẩn du khoát tay, càng nói hắn càng nhức đầu, hắn khẽ v**t v* trán, trên đầu một hồi đau đớn làm

hắn cực kỳ không thoải mái.

Hắn ngồi xuống, ngưng mắt nhìn Tiêu Thanh Hàn: “Khi nào thì ngươi mới cưới vân thiển y?”

Tạm gác mọi chuyện sang một bên, chỉ cần Thanh Hàn cưới vân thiển y là được.

Tiêu Thanh Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay nắm chặt, rồi buông

ra, hắn thả tay xuống, vuốt vuốt vòng tay Vân Long, lòng ngón tay chạm

đến hoa văn quen thuộc. Hắn nhíu mày, trả lời.

“Vì sao thần đệ phải cưới vân thiển y?”

“Bởi vì nàng là chủ nhân của phách Nguyệt, là thê tử định mệnh của

ngươi. Ngươi không cưới nàng thì cưới người nào?” Tiêu cẩn du không chịu nổi nữa, rống to. Tức giận đỏ mặt tía tai. Hắn không muốn bàn vấn đề

này, hắn thật sự không chịu nỗi rồi.

Cửu đệ là hắn muốn điên lên. Đã đến nước này còn không muốn kết hôn, chẳng lẽ, hắn căn bản không quên nữ nhân kia, hắn lừa gạt mọi người

sao.

Không thể nào, nhìn dáng vẻ của hắn không giống.

“Hoàng huynh, Thần Đệ nói nàng là chủ nhân phách nguyệt khi nào,

chuyện kia chẳng qua là có người cố ý truyền ra mà thôi.” Uống hớp trà,

Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh trả lời. Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu cẩn du sắp phát

điên lên thì tiếp tục nói.

“Từ lần đầu tiên thấy vân thiển y, trâm cài trên đầu nàng và vòng

tay Vân Long tương thông thì Thần Đệ cũng có suy nghĩ tới, nhưng rất

đáng tiếc, nàng không phải, chủ nhân của phách Nguyệt là người khác.

Thần Đệ tất nhiên có thể bảo đảm. Chuyện này không giả. Thần Đệ sao có

thể đem sự sống của mọi người ra đánh cuộc chứ?”

“Nhưng rõ ràng lần trước trẫm thấy được phách nguyệt.” Tiêu cẩn du

phản bác, không phải là không tin lời cửu đệ nói, chẳng qua mắt thấy mới thật, lời Thanh Hàn nói có thể thể tin, nhưng không bằng hắn thấy tận

mắt.

Hắn tin Thanh Hàn, nhưng hơn tin vào hai mắt mình hơn.

“Hoàng huynh, tất nhiên Thần Đệ sẽ chứng minh.” Tiêu Thanh Hàn cười

yếu ớt, trong tròng mắt lại một mảnh lãnh tình, lạnh nhạt không có nửa

phần tình cảm.

Hắn không biết mình làm sao lại tự tin như vậy, nhưng trong lòng hắn luôn có một thanh âm nhắc nhở hắn, không phải vân thiển y, hắn tin trực giác của mình, nhưng không biết loại trực giác này từ đâu mà đến. Từ

sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy có một số việc rất không thích hợp, ngay

cả năng lực dự đoán tương lại của hắn hình như cũng yếu đi rất nhiều,

rất nhiều thứ đều nhìn không tới. Nhưng những thứ này, ngoại trừ chính

hắn, không người nào biết.

“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du nửa ngày than thở một hơi. Vô lực

nói.”Bất kể có phải hay không, trẫm thừa nhận nói không lại ngươi, cũng

không có muốn phản bác lời ngươi, nhưng hiện tại vân thiển y tại trong

phủ, ngươi chiếu cố nàng tốt một chút.”

Hắn đều nói đến nước này rồi, cũng không tin Tiêu Thanh Hàn thông minh như thế lại không hiểu.

Cửu đệ lúc nào thì mới chịu thành thân.

Mỗi ngày lo lắng sợ hãi này hắn chịu đủ rồi, nhưng nhìn ý tứ của cửu đệ, hình như ngày đó vẫn còn rất xa.

Tiêu Thanh Hàn cười nhạt, tròng mắt đen chợt lóe, nhìn như gần trong gang tấc, lại tựa như xa tận chân trời.

Trăng treo giữa bầy trờ, gió đêm tiêu điều lạnh lẽo, một luồng ánh

trăng theo ô cửa sổ rơi vào trong phòng, màn lụa nhẹ nhàng đung, nhẹ

nhàng lẳng lặng như không đành lòng làm cô gái thứa giấc. Cô gái nằm

nghiêng trên giường, ánh trăng vừa lúc chiếu vào trên mặt của nàng,

nhuộm một phòng trắng thuần.

Cô gái trằn trọc lật người qua lại , sau đó tỉnh lại, tròng mắt hiện lên một tầng sương mù, nàng lại đem tay v**t v* chỗ sưng đỏ trên mặt,

ngón tay lạnh như băng lau mặt, một giọt lệ từ khẽ ngón tay chậm rãi lăn ra.

Giọng nữ nhàn nhạt, mang theo bất đắc dĩ cùng cô tịch. .

“Thanh Hàn, trừ chuyện quên ta, ngươi còn quên gì nữa? Vì sao phải cô đơn như thế?”

Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Cửu đệ đúng là thay đổi, trước kia hắn trong trẻo lạnh lùng, nhưngkhông vô tình, hắn cao ngạo, nhưng không phải cao đến nỗi không thểchạm, nhưng kể từ khi tỉnh lại, hắn như cắt bỏ tất cả tình duyên, tròngmắt đen luôn mang theo một tầng sương mù, không ai có thể đoán được lòng của hắn, giống như xem hoa trên bờ, thấy được cánh hoa, nhưng khôngchạm được vào nó.Bây giờ, Thanh Hàn hoàn toàn vô tình, bắt hắn bỏ đi tình cảm với Vân Tâm Nhược, cũng khiến hắn mất đi cảm tình.Nếu quả thật như thế, như vậy chuyện hắn làm chẳng phải là bức Thanh Hàn đến hố sâu vĩnh viễn không thể lên được.“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Tiêu cẩn du khoát tay, càng nói hắn càng nhức đầu, hắn khẽ v**t v* trán, trên đầu một hồi đau đớn làmhắn cực kỳ không thoải mái.Hắn ngồi xuống, ngưng mắt nhìn Tiêu Thanh Hàn: “Khi nào thì ngươi mới cưới vân thiển y?”Tạm gác mọi chuyện sang một bên, chỉ cần Thanh Hàn cưới vân thiển y là được.Tiêu Thanh Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay nắm chặt, rồi buôngra, hắn thả tay xuống, vuốt vuốt vòng tay Vân Long, lòng ngón tay chạmđến hoa văn quen thuộc. Hắn nhíu mày, trả lời.“Vì sao thần đệ phải cưới vân thiển y?”“Bởi vì nàng là chủ nhân của phách Nguyệt, là thê tử định mệnh củangươi. Ngươi không cưới nàng thì cưới người nào?” Tiêu cẩn du không chịu nổi nữa, rống to. Tức giận đỏ mặt tía tai. Hắn không muốn bàn vấn đềnày, hắn thật sự không chịu nỗi rồi.Cửu đệ là hắn muốn điên lên. Đã đến nước này còn không muốn kết hôn, chẳng lẽ, hắn căn bản không quên nữ nhân kia, hắn lừa gạt mọi ngườisao.Không thể nào, nhìn dáng vẻ của hắn không giống.“Hoàng huynh, Thần Đệ nói nàng là chủ nhân phách nguyệt khi nào,chuyện kia chẳng qua là có người cố ý truyền ra mà thôi.” Uống hớp trà,Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh trả lời. Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu cẩn du sắp phátđiên lên thì tiếp tục nói.“Từ lần đầu tiên thấy vân thiển y, trâm cài trên đầu nàng và vòngtay Vân Long tương thông thì Thần Đệ cũng có suy nghĩ tới, nhưng rấtđáng tiếc, nàng không phải, chủ nhân của phách Nguyệt là người khác.Thần Đệ tất nhiên có thể bảo đảm. Chuyện này không giả. Thần Đệ sao cóthể đem sự sống của mọi người ra đánh cuộc chứ?”“Nhưng rõ ràng lần trước trẫm thấy được phách nguyệt.” Tiêu cẩn duphản bác, không phải là không tin lời cửu đệ nói, chẳng qua mắt thấy mới thật, lời Thanh Hàn nói có thể thể tin, nhưng không bằng hắn thấy tậnmắt.Hắn tin Thanh Hàn, nhưng hơn tin vào hai mắt mình hơn.“Hoàng huynh, tất nhiên Thần Đệ sẽ chứng minh.” Tiêu Thanh Hàn cườiyếu ớt, trong tròng mắt lại một mảnh lãnh tình, lạnh nhạt không có nửaphần tình cảm.Hắn không biết mình làm sao lại tự tin như vậy, nhưng trong lòng hắn luôn có một thanh âm nhắc nhở hắn, không phải vân thiển y, hắn tin trực giác của mình, nhưng không biết loại trực giác này từ đâu mà đến. Từsau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy có một số việc rất không thích hợp, ngaycả năng lực dự đoán tương lại của hắn hình như cũng yếu đi rất nhiều,rất nhiều thứ đều nhìn không tới. Nhưng những thứ này, ngoại trừ chínhhắn, không người nào biết.“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du nửa ngày than thở một hơi. Vô lựcnói.”Bất kể có phải hay không, trẫm thừa nhận nói không lại ngươi, cũngkhông có muốn phản bác lời ngươi, nhưng hiện tại vân thiển y tại trongphủ, ngươi chiếu cố nàng tốt một chút.”Hắn đều nói đến nước này rồi, cũng không tin Tiêu Thanh Hàn thông minh như thế lại không hiểu.Cửu đệ lúc nào thì mới chịu thành thân.Mỗi ngày lo lắng sợ hãi này hắn chịu đủ rồi, nhưng nhìn ý tứ của cửu đệ, hình như ngày đó vẫn còn rất xa.Tiêu Thanh Hàn cười nhạt, tròng mắt đen chợt lóe, nhìn như gần trong gang tấc, lại tựa như xa tận chân trời.Trăng treo giữa bầy trờ, gió đêm tiêu điều lạnh lẽo, một luồng ánhtrăng theo ô cửa sổ rơi vào trong phòng, màn lụa nhẹ nhàng đung, nhẹnhàng lẳng lặng như không đành lòng làm cô gái thứa giấc. Cô gái nằmnghiêng trên giường, ánh trăng vừa lúc chiếu vào trên mặt của nàng,nhuộm một phòng trắng thuần.Cô gái trằn trọc lật người qua lại , sau đó tỉnh lại, tròng mắt hiện lên một tầng sương mù, nàng lại đem tay v**t v* chỗ sưng đỏ trên mặt,ngón tay lạnh như băng lau mặt, một giọt lệ từ khẽ ngón tay chậm rãi lăn ra.Giọng nữ nhàn nhạt, mang theo bất đắc dĩ cùng cô tịch. .“Thanh Hàn, trừ chuyện quên ta, ngươi còn quên gì nữa? Vì sao phải cô đơn như thế?”

Chương 232: Còn quên mất cái gì?