Đập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,…

Chương 233: Không buông tha

Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Ngày thứ hai, mặt trời sáng rực, nước chảy róc rách, trời xanh giónhẹ, Vân Tâm dậy sớm, bưng chậu gỗ đi tới con suối nước nóng mà minhphong từng mang nàng tới. Vì đem nước dẫn thẳng đến Lưu Đinh lâu rồi,cho nên nơi này không có ai tới.Nàng ngồi xổm xuống, đặt tay trong suối nước ấm áp, ngón tay trắng mịn, nhẵn nhụi mà mềm mại.“Ai. . . . . .” Nhẹ nhàng thở dài.Dường như thở ra hết phiền muộnThế sự xoay vần, giang sơn như cũ, mà lòng người sớm không còn.Đứng dậy, bưng chậu gỗ, đi tới tiểu viện của mình, trước khi ThanhHàn tỉnh lại, tất cả mọi người trong phủ quốc sư đều bị đổi hết, vì sựan toàn của tử y, nàng đã khiến minh phong đem tử y đưa ra khỏi đây. Nơi này, có một mình nàng là đủ, không cần đem nguy hiểm rơi vào trên người tử y, vân thiển y không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, sẽ không trựctiếp xuống tay vơi nàng, nhưng với Tử Y thì ả có thể, không biết minhphong có chuyện gì gấp mà mấy ngày trước đã rời đi. Cho nên hiện tạitrong phủ quốc sư này, nàng chỉ có thể dựa vào một mình mình.Giống như ở phủ tướng quân trôi qua những ngày đó một dạng, bây giờhết thảy đều chỉ có thể dựa vào mình. Đánh hảo thủy, tắm xong mặt, lạiđem mấy bộ y phục tắm xong. Tất cả tùy ý tự tại, thật ra thì chỉ có nàng biết, nàng đã mau chi trì không nổi. Ngày rất cao, rất lam. Lại như cũđể cho nàng lòng của rất trầm rất nặng.Vỗ vỗ bụi đất trên y phục, nàng đi vào phòng bếp, hiện tại cơm nướcnàng đều phải tự mình lo lấy, mấy cây rau cải, một chén cơm trắng, đó là thức ăn trong vòng một ngày, khi minh phong ở đây, một ngày ba bữa,nhưng kể từ sau khi hắn đi, tất cả cũng thay đổi, may là tử y không ởđây, nếu không lại chết đói cùng mình, là quên lãng cũng tốt, là cố ýgây khó khăn cũng được. Bọn họ bất quá là muốn nàng biết khó mà lui, từđó rời đi phủ quốc sư, rời đi Thanh Hàn, nhưng bọn họ nghĩ lầm rồi, chodù khó khăn đến cỡ nào, nàng sẽ không rời đi.Bên trong phòng bếp, nàng còn nhớ khi mình học thái thức ăn, ThanhHàn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, mà những người khác là buồn cười nhưngkhông dám cười, còn nhớ lần đầu tiên, khi nàng bị bột mì dính đầy mặt,bọn họ chịu đựng không nổi, tất cả chạy ra ngoài, đoán chừng là ngửa mặt lên trời cười to, chỉ có Thanh Hàn nghiêm mặt, dùng tay áo trắng noãnthay nàng lau sạch bột mì trên mặt, hắn có thể không biết, nhưng nàngthấy được trong mắt hắn cũng thoáng qua nụ cười.Rất kỳ quái, nàng cùng Thanh Hàn trải qua rất nhiều việc, từ vui vẻđến hạnh phúc, rồi đến thống khổ, bi thương, tuyệt vọng, nhưng trong óccủa nàng, ấn tượng sâu nhất là những chuyện vui vẻ, ngọt ngào.Nàng rất may mắn, nàng có những hồi ức này, mà chúng cũng trở thành động lực để nàng chống chọi mọi thứ.Không buông tay, cũng không muốn buông tay.“Này.” Đột nhiên, một tiếng quát lạnh cắt đứt suy nghĩ của nàng, một cái chén đặt trước mắt nàng, “Đây là canh hạt sen làm cho Vân cô nương, vây giờ thiếu người, ngươi đưa cho Vân cô nương đi.”Vân Tâm Nhược nhìn chén canh hạt sen, tròng mắt tĩnh mịch khó dò.

Ngày thứ hai, mặt trời sáng rực, nước chảy róc rách, trời xanh gió

nhẹ, Vân Tâm dậy sớm, bưng chậu gỗ đi tới con suối nước nóng mà minh

phong từng mang nàng tới. Vì đem nước dẫn thẳng đến Lưu Đinh lâu rồi,

cho nên nơi này không có ai tới.

Nàng ngồi xổm xuống, đặt tay trong suối nước ấm áp, ngón tay trắng mịn, nhẵn nhụi mà mềm mại.

“Ai. . . . . .” Nhẹ nhàng thở dài.

Dường như thở ra hết phiền muộn

Thế sự xoay vần, giang sơn như cũ, mà lòng người sớm không còn.

Đứng dậy, bưng chậu gỗ, đi tới tiểu viện của mình, trước khi Thanh

Hàn tỉnh lại, tất cả mọi người trong phủ quốc sư đều bị đổi hết, vì sự

an toàn của tử y, nàng đã khiến minh phong đem tử y đưa ra khỏi đây. Nơi này, có một mình nàng là đủ, không cần đem nguy hiểm rơi vào trên người tử y, vân thiển y không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, sẽ không trực

tiếp xuống tay vơi nàng, nhưng với Tử Y thì ả có thể, không biết minh

phong có chuyện gì gấp mà mấy ngày trước đã rời đi. Cho nên hiện tại

trong phủ quốc sư này, nàng chỉ có thể dựa vào một mình mình.

Giống như ở phủ tướng quân trôi qua những ngày đó một dạng, bây giờ

hết thảy đều chỉ có thể dựa vào mình. Đánh hảo thủy, tắm xong mặt, lại

đem mấy bộ y phục tắm xong. Tất cả tùy ý tự tại, thật ra thì chỉ có nàng biết, nàng đã mau chi trì không nổi. Ngày rất cao, rất lam. Lại như cũ

để cho nàng lòng của rất trầm rất nặng.

Vỗ vỗ bụi đất trên y phục, nàng đi vào phòng bếp, hiện tại cơm nước

nàng đều phải tự mình lo lấy, mấy cây rau cải, một chén cơm trắng, đó là thức ăn trong vòng một ngày, khi minh phong ở đây, một ngày ba bữa,

nhưng kể từ sau khi hắn đi, tất cả cũng thay đổi, may là tử y không ở

đây, nếu không lại chết đói cùng mình, là quên lãng cũng tốt, là cố ý

gây khó khăn cũng được. Bọn họ bất quá là muốn nàng biết khó mà lui, từ

đó rời đi phủ quốc sư, rời đi Thanh Hàn, nhưng bọn họ nghĩ lầm rồi, cho

dù khó khăn đến cỡ nào, nàng sẽ không rời đi.

Bên trong phòng bếp, nàng còn nhớ khi mình học thái thức ăn, Thanh

Hàn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, mà những người khác là buồn cười nhưng

không dám cười, còn nhớ lần đầu tiên, khi nàng bị bột mì dính đầy mặt,

bọn họ chịu đựng không nổi, tất cả chạy ra ngoài, đoán chừng là ngửa mặt lên trời cười to, chỉ có Thanh Hàn nghiêm mặt, dùng tay áo trắng noãn

thay nàng lau sạch bột mì trên mặt, hắn có thể không biết, nhưng nàng

thấy được trong mắt hắn cũng thoáng qua nụ cười.

Rất kỳ quái, nàng cùng Thanh Hàn trải qua rất nhiều việc, từ vui vẻ

đến hạnh phúc, rồi đến thống khổ, bi thương, tuyệt vọng, nhưng trong óc

của nàng, ấn tượng sâu nhất là những chuyện vui vẻ, ngọt ngào.

Nàng rất may mắn, nàng có những hồi ức này, mà chúng cũng trở thành động lực để nàng chống chọi mọi thứ.

Không buông tay, cũng không muốn buông tay.

“Này.” Đột nhiên, một tiếng quát lạnh cắt đứt suy nghĩ của nàng, một cái chén đặt trước mắt nàng, “Đây là canh hạt sen làm cho Vân cô nương, vây giờ thiếu người, ngươi đưa cho Vân cô nương đi.”

Vân Tâm Nhược nhìn chén canh hạt sen, tròng mắt tĩnh mịch khó dò.

Vân Long Phá NguyệtTác giả: Hạ Nhiễm TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐập vào mắt là vách tường màu trắng , chăn cùng giường màu trắng , hết thảy đều là màu trắng , trắng chói mắt , trắng đáng sợ, trắng lạnh như băng , trên ngăn tủ đặt các lọ thủy tinh ,cốc thủy tinh, bình cầu, ống nghiệm…kì quái đủ hình dạng , bên trong đựng các màu này nọ , ngọn đèn chiếu xuống phát ra ánh sáng lam nhạt Quỷ dị không nói nên lời Nơi này không phải bệnh viện , chỉ là một căn phòng thí nghiệm không người biết đến , nơi tiến hành một loạt các thực nghiệm bí mật đặc thù Trong phòng chỉ có một chiếc giường, có thể thấy được có một cô gái đang nằm trên đó, khuôn mặt trắng bệnh , trắng không một tia huyết sắc , gương mặt còn rất trẻ, không vượt quá 20 tuổi , ngũ quan thanh tú , ánh mắt nhắm chặt nhìn không ra lớn nhỏ , nhưng là lông mi rất dài , chiếu vào làn da tái nhợt giống như màu đen mặc thủy họa lên , dài mà lại dày rậm , chính là mày gắt gao nhăn lại , hơi hơi mân khóe miệng , có lẽ đó là sắc thái duy nhất của khuôn mặt nàng , tuy rằng da nàng màu hồng thực nhạt ,… Ngày thứ hai, mặt trời sáng rực, nước chảy róc rách, trời xanh giónhẹ, Vân Tâm dậy sớm, bưng chậu gỗ đi tới con suối nước nóng mà minhphong từng mang nàng tới. Vì đem nước dẫn thẳng đến Lưu Đinh lâu rồi,cho nên nơi này không có ai tới.Nàng ngồi xổm xuống, đặt tay trong suối nước ấm áp, ngón tay trắng mịn, nhẵn nhụi mà mềm mại.“Ai. . . . . .” Nhẹ nhàng thở dài.Dường như thở ra hết phiền muộnThế sự xoay vần, giang sơn như cũ, mà lòng người sớm không còn.Đứng dậy, bưng chậu gỗ, đi tới tiểu viện của mình, trước khi ThanhHàn tỉnh lại, tất cả mọi người trong phủ quốc sư đều bị đổi hết, vì sựan toàn của tử y, nàng đã khiến minh phong đem tử y đưa ra khỏi đây. Nơi này, có một mình nàng là đủ, không cần đem nguy hiểm rơi vào trên người tử y, vân thiển y không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, sẽ không trựctiếp xuống tay vơi nàng, nhưng với Tử Y thì ả có thể, không biết minhphong có chuyện gì gấp mà mấy ngày trước đã rời đi. Cho nên hiện tạitrong phủ quốc sư này, nàng chỉ có thể dựa vào một mình mình.Giống như ở phủ tướng quân trôi qua những ngày đó một dạng, bây giờhết thảy đều chỉ có thể dựa vào mình. Đánh hảo thủy, tắm xong mặt, lạiđem mấy bộ y phục tắm xong. Tất cả tùy ý tự tại, thật ra thì chỉ có nàng biết, nàng đã mau chi trì không nổi. Ngày rất cao, rất lam. Lại như cũđể cho nàng lòng của rất trầm rất nặng.Vỗ vỗ bụi đất trên y phục, nàng đi vào phòng bếp, hiện tại cơm nướcnàng đều phải tự mình lo lấy, mấy cây rau cải, một chén cơm trắng, đó là thức ăn trong vòng một ngày, khi minh phong ở đây, một ngày ba bữa,nhưng kể từ sau khi hắn đi, tất cả cũng thay đổi, may là tử y không ởđây, nếu không lại chết đói cùng mình, là quên lãng cũng tốt, là cố ýgây khó khăn cũng được. Bọn họ bất quá là muốn nàng biết khó mà lui, từđó rời đi phủ quốc sư, rời đi Thanh Hàn, nhưng bọn họ nghĩ lầm rồi, chodù khó khăn đến cỡ nào, nàng sẽ không rời đi.Bên trong phòng bếp, nàng còn nhớ khi mình học thái thức ăn, ThanhHàn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, mà những người khác là buồn cười nhưngkhông dám cười, còn nhớ lần đầu tiên, khi nàng bị bột mì dính đầy mặt,bọn họ chịu đựng không nổi, tất cả chạy ra ngoài, đoán chừng là ngửa mặt lên trời cười to, chỉ có Thanh Hàn nghiêm mặt, dùng tay áo trắng noãnthay nàng lau sạch bột mì trên mặt, hắn có thể không biết, nhưng nàngthấy được trong mắt hắn cũng thoáng qua nụ cười.Rất kỳ quái, nàng cùng Thanh Hàn trải qua rất nhiều việc, từ vui vẻđến hạnh phúc, rồi đến thống khổ, bi thương, tuyệt vọng, nhưng trong óccủa nàng, ấn tượng sâu nhất là những chuyện vui vẻ, ngọt ngào.Nàng rất may mắn, nàng có những hồi ức này, mà chúng cũng trở thành động lực để nàng chống chọi mọi thứ.Không buông tay, cũng không muốn buông tay.“Này.” Đột nhiên, một tiếng quát lạnh cắt đứt suy nghĩ của nàng, một cái chén đặt trước mắt nàng, “Đây là canh hạt sen làm cho Vân cô nương, vây giờ thiếu người, ngươi đưa cho Vân cô nương đi.”Vân Tâm Nhược nhìn chén canh hạt sen, tròng mắt tĩnh mịch khó dò.

Chương 233: Không buông tha