Tác giả:

20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt*  - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn :  - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng  - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường :  - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng…

Chương 18: Gặp mặt

Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh ChàngTác giả: Băng Thiên ÂuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt*  - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn :  - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng  - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường :  - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng… Lục Thần nhìn 2 tiểu gia hỏa đang cãi nhau chỉ vì vài bánh hoa quế trước mặt, Một búi tóc nhỏ xinh, khuôn mặt thanh tú, một gia hỏa áo đỏ đang chỉ vào bánh mà lên tiếng :- Không được, đây là bánh mà tiểu thiếu gia muốn ăn nhấtTiểu Lam lúc này tức sôi máu quay sang mắng hắn :- Tiểu thư của chúng ta cũng muốn ăn, Tiểu thư hiếm khi mới về nhàta không thể không mang về được Lục Thần vô lực bóp trán, cái tên Tiếu Thiên này, chỉ vì vài cái mà lại đi cãi nhau với nha hoàn nhà người ta. - Tiếu ThiênKhi Lục Thần mở miệng, Tiếu Thiên đang hăng say cãi cọ thì giật mình nhìn sang bên kia:- A thiếu gia, ngài đã vềNghe thấy từ thiếu gia trong miệng của cậu bé, tất cả mọi người quay sang nhìn kinh hãi, đây. .. đây là chiến thần vương gia của họ ư ??? Tiểu Lam bỗng dưng ấm ức khóc òa lên. Người ta là vương gia họ tất nhiên sẽ để cho hắn nhưng tiểu thư của họ rất kén ăn, khó khăn lắm mới có thể nghe thấy tiểu thư muốn ăn gì. Tiểu thư đáng thương của họ từ nhỏ đã phải sống trong rừng trúc tự sinh tự diệt đến lúc này mới được đón về. Mọi người đang kinh hãi thì lại thấy tiểu nha hoàn khóc ầm lên, miệng mếu máo:- Tiểu thư. . . . huhu nô tì không lấy được cho người rồiTiếu thiên rất bực mình, Vương gia tuy rằng cao quý thượng tại nhưng lại rất không thích ăn uống xa hoa, chỉ có duy nhất món điểm tâm này ngài lại rất hay ăn. Ngài nói nó bình dị và gần gũi khiến nha hoàn trong phủ đều rơi lệ. Cuối cùng họ kiên quyết khi nào ngài về phải có bánh trong đó, đúng hôm nay đến lượt Tiếu Thiên đi thì lại gặp nha hoàn ngốc nghếch này. Thật bực mình mà. Cả đám đông đang xem kịch thì giọng nói trong trẻo vang lên - Tiểu LamNghe giọng nói, LAm Lam liền ào đến ôm lấy nàng khóc lóc - Hu hu tiểu thư, tiểu thư sẽ không có bánh ăn mất, tại nô tài ngu ngốckhông lấy được Mặc Tuyết nghe vậy liền vỗ nhẹ vai nàng:- Không sao, chúng ta đi mua thứ khác nàoLam Lam rưng rưng nước mắt gật gật đầu, Mặc Tuyết lúc này mới nhìn n người đối diện. Ánh mắt sắc bén, khí thế cao ngạo, không những thế nha hoàn lại mặc áo đỏ thì chỉ có phủ vương gia. Thì ra đây là người mà nàng phải cưới ư?? Mặc Tuyết nhún người, lên tiếng :- Thật xin lỗi Vương gia, nha hoàn của ta đã đắc tội, thôi thì ta xin nhườngnó cho ngài. Ta đây xin phép rời đi Nói xong, nàng phất nhẹ tay kéo tiểu Lam đi. Lục Thần nãy giờ quan sát nàng, Lạnh lùng, cao ngạo khó gần. Hắn bỗng nhiên cười một cái, mắt phượng nheo lên khiến trăm hoa đua nở, mọi người xung quanh phải che mũi lại. Xoay người vào xe, hắn thầm nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Con gái của Mặc Tuyên. Trò hay còn đang đợi phía sau

Lục Thần nhìn 2 tiểu gia hỏa đang cãi nhau chỉ vì vài bánh hoa quế trước
mặt, Một búi tóc nhỏ xinh, khuôn mặt thanh tú, một gia hỏa áo đỏ đang chỉ vào
bánh mà lên tiếng :

- Không được, đây là bánh mà tiểu thiếu gia muốn ăn nhất

Tiểu Lam lúc này tức sôi máu quay sang mắng hắn :

- Tiểu thư của chúng ta cũng muốn ăn, Tiểu thư hiếm khi mới về nhà

ta không thể không mang về được
Lục Thần vô lực bóp trán, cái tên Tiếu Thiên này, chỉ vì vài cái mà lại đi
cãi nhau với nha hoàn nhà người ta.
- Tiếu Thiên

Khi Lục Thần mở miệng, Tiếu Thiên đang hăng say cãi cọ thì giật mình
nhìn sang bên kia:

- A thiếu gia, ngài đã về

Nghe thấy từ thiếu gia trong miệng của cậu bé, tất cả mọi người quay
sang nhìn kinh hãi, đây. .. đây là chiến thần vương gia của họ ư ??? Tiểu Lam
bỗng dưng ấm ức khóc òa lên. Người ta là vương gia họ tất nhiên sẽ để cho hắn
nhưng tiểu thư của họ rất kén ăn, khó khăn lắm mới có thể nghe thấy tiểu
thư muốn ăn gì. Tiểu thư đáng thương của họ từ nhỏ đã phải sống trong
rừng trúc tự sinh tự diệt đến lúc này mới được đón về.
Mọi người đang kinh hãi thì lại thấy tiểu nha hoàn khóc ầm lên, miệng
mếu máo:

- Tiểu thư. . . . huhu nô tì không lấy được cho người rồi

Tiếu thiên rất bực mình, Vương gia tuy rằng cao quý thượng tại nhưng
lại rất không thích ăn uống xa hoa, chỉ có duy nhất món điểm tâm này ngài lại
rất hay ăn. Ngài nói nó bình dị và gần gũi khiến nha hoàn trong phủ đều
rơi lệ. Cuối cùng họ kiên quyết khi nào ngài về phải có bánh trong đó,
đúng hôm nay đến lượt Tiếu Thiên đi thì lại gặp nha hoàn ngốc nghếch này. Thật
bực mình mà.
Cả đám đông đang xem kịch thì giọng nói trong trẻo vang lên
- Tiểu Lam

Nghe giọng nói, LAm Lam liền ào đến ôm lấy nàng khóc lóc
- Hu hu tiểu thư, tiểu thư sẽ không có bánh ăn mất, tại nô tài ngu ngốc

không lấy được
Mặc Tuyết nghe vậy liền vỗ nhẹ vai nàng:

- Không sao, chúng ta đi mua thứ khác nào

Lam Lam rưng rưng nước mắt gật gật đầu, Mặc Tuyết lúc này mới nhìn n
người đối diện. Ánh mắt sắc bén, khí thế cao ngạo, không những thế nha hoàn lại
mặc áo đỏ thì chỉ có phủ vương gia. Thì ra đây là người mà nàng phải cưới ư??
Mặc Tuyết nhún người, lên tiếng :

- Thật xin lỗi Vương gia, nha hoàn của ta đã đắc tội, thôi thì ta xin nhường

nó cho ngài. Ta đây xin phép rời đi
Nói xong, nàng phất nhẹ tay kéo tiểu Lam đi. Lục Thần nãy giờ quan sát
nàng, Lạnh lùng, cao ngạo khó gần. Hắn bỗng nhiên cười một cái, mắt phượng
nheo lên khiến trăm hoa đua nở, mọi người xung quanh phải che mũi lại. Xoay
người vào xe, hắn thầm nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Con gái
của Mặc Tuyên. Trò hay còn đang đợi phía sau

Đợi Ta Nhé! Ta Sẽ Trở Về Bên Cạnh ChàngTác giả: Băng Thiên ÂuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không20 năm trước, vùng đất Vu Nguyệt*  - Oa . .. . . Oa . . . .. OA ( * tung hoa * chị ý đã ra đời hehe) Bà đỡ vui mừng hét lên : - Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thư Bên ngoài căn phòng, khoảng hơn 10 người đàn ông đứng nghiêm răm rắp. Chỉ có một người lại nở nụ cười lạnh giá đễn cực điểm đang nhàn nhã ăn hoa quả trên chiếc bàn :  - Vừa hay. . . . đúng ý của ta Khoảng 1 canh giờ sau, Phượng Lâm tỉnh dậy. Bên cạnh không có một ai, ngay cả con bà cũng không thấy đâu. Lấy hết sức bình sinh, bà cố gắng ngồi dậy tìm đứa con mình thì Mạc Tử Minh ngồi bên cầm ấm trà lên tiếng  - Cứ nằm đi, con cô còn chưa chết đâu Phượng Lâm đang cử động thì bỗng chốc cứng đờ sau đó từ từ quay mặt về phía Mạc Tử Minh - cha đứa bé. - Con tôi đâu Tao nhã rót ly trà, sau đó lại không uống mà đùa giỡn ly trà trong tay, Tử Minh lơ đãng nhìn người phụ nữ trên giường :  - cô cứ an tâm, con cô sẽ sống. Dù sao nó cũng là con của tôi. Chẳng qua tôi sẽ cho nó cuộc sống của một cái bóng. Thay vào đó. . . . Đôi mắt Phượng… Lục Thần nhìn 2 tiểu gia hỏa đang cãi nhau chỉ vì vài bánh hoa quế trước mặt, Một búi tóc nhỏ xinh, khuôn mặt thanh tú, một gia hỏa áo đỏ đang chỉ vào bánh mà lên tiếng :- Không được, đây là bánh mà tiểu thiếu gia muốn ăn nhấtTiểu Lam lúc này tức sôi máu quay sang mắng hắn :- Tiểu thư của chúng ta cũng muốn ăn, Tiểu thư hiếm khi mới về nhàta không thể không mang về được Lục Thần vô lực bóp trán, cái tên Tiếu Thiên này, chỉ vì vài cái mà lại đi cãi nhau với nha hoàn nhà người ta. - Tiếu ThiênKhi Lục Thần mở miệng, Tiếu Thiên đang hăng say cãi cọ thì giật mình nhìn sang bên kia:- A thiếu gia, ngài đã vềNghe thấy từ thiếu gia trong miệng của cậu bé, tất cả mọi người quay sang nhìn kinh hãi, đây. .. đây là chiến thần vương gia của họ ư ??? Tiểu Lam bỗng dưng ấm ức khóc òa lên. Người ta là vương gia họ tất nhiên sẽ để cho hắn nhưng tiểu thư của họ rất kén ăn, khó khăn lắm mới có thể nghe thấy tiểu thư muốn ăn gì. Tiểu thư đáng thương của họ từ nhỏ đã phải sống trong rừng trúc tự sinh tự diệt đến lúc này mới được đón về. Mọi người đang kinh hãi thì lại thấy tiểu nha hoàn khóc ầm lên, miệng mếu máo:- Tiểu thư. . . . huhu nô tì không lấy được cho người rồiTiếu thiên rất bực mình, Vương gia tuy rằng cao quý thượng tại nhưng lại rất không thích ăn uống xa hoa, chỉ có duy nhất món điểm tâm này ngài lại rất hay ăn. Ngài nói nó bình dị và gần gũi khiến nha hoàn trong phủ đều rơi lệ. Cuối cùng họ kiên quyết khi nào ngài về phải có bánh trong đó, đúng hôm nay đến lượt Tiếu Thiên đi thì lại gặp nha hoàn ngốc nghếch này. Thật bực mình mà. Cả đám đông đang xem kịch thì giọng nói trong trẻo vang lên - Tiểu LamNghe giọng nói, LAm Lam liền ào đến ôm lấy nàng khóc lóc - Hu hu tiểu thư, tiểu thư sẽ không có bánh ăn mất, tại nô tài ngu ngốckhông lấy được Mặc Tuyết nghe vậy liền vỗ nhẹ vai nàng:- Không sao, chúng ta đi mua thứ khác nàoLam Lam rưng rưng nước mắt gật gật đầu, Mặc Tuyết lúc này mới nhìn n người đối diện. Ánh mắt sắc bén, khí thế cao ngạo, không những thế nha hoàn lại mặc áo đỏ thì chỉ có phủ vương gia. Thì ra đây là người mà nàng phải cưới ư?? Mặc Tuyết nhún người, lên tiếng :- Thật xin lỗi Vương gia, nha hoàn của ta đã đắc tội, thôi thì ta xin nhườngnó cho ngài. Ta đây xin phép rời đi Nói xong, nàng phất nhẹ tay kéo tiểu Lam đi. Lục Thần nãy giờ quan sát nàng, Lạnh lùng, cao ngạo khó gần. Hắn bỗng nhiên cười một cái, mắt phượng nheo lên khiến trăm hoa đua nở, mọi người xung quanh phải che mũi lại. Xoay người vào xe, hắn thầm nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Con gái của Mặc Tuyên. Trò hay còn đang đợi phía sau

Chương 18: Gặp mặt