Tác giả:

“Nguyễn Văn Hách, cậu đi ra đây.” Người đàn ông trung niên gọi Nguyễn Văn Hách trong phòng đi ra, bên người ông còn có một gã bác sĩ mặc áo blouse trắng. Bác sĩ nhìn thấy người thanh niên đi ra thì sững sờ, đây cũng thật là trẻ tuổi, đoán chừng cũng mới có mười bảy mười tám, diện mạo không tệ, có điều tóc có chút dài qua vai, mà dãy số trước ngực thanh niên là 438. “438? Dãy số này rất may mắn.” Bác sĩ nhỏ giọng nói thầm. “Mi mới tử tam bát*, đường lang* bốn mắt.” Người thanh niên vừa khéo nghe được câu này, trừng mắt mắng. [438 = tứ tam bát = /sì sānbā/ ~ /sǐ sānbā/ = tử tam bát Từ “tử” thì thường thấy rồi, có thể dịch là chết bầm, đáng chết. “Tam bát” cùng “bán đầu sinh” đều là từ mắng người đã được giản lược. Thường thì “tam bát” dùng với nữ nhân và “bán đầu sinh” dùng cho nam nhân. Nó dùng để chỉ những người có cử chỉ tuỳ tiện, làm việc lỗ mảng, điên điên khùng khùng, không được trang trọng. Nhưng cũng có chỗ nói “tam bát” không nhất thiết chỉ dùng cho nữ, hễ những người có hành…

Chương 10: Bệnh thứ 10

Dược Biệt ĐìnhTác giả: Phúc Hắc Ác MaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước“Nguyễn Văn Hách, cậu đi ra đây.” Người đàn ông trung niên gọi Nguyễn Văn Hách trong phòng đi ra, bên người ông còn có một gã bác sĩ mặc áo blouse trắng. Bác sĩ nhìn thấy người thanh niên đi ra thì sững sờ, đây cũng thật là trẻ tuổi, đoán chừng cũng mới có mười bảy mười tám, diện mạo không tệ, có điều tóc có chút dài qua vai, mà dãy số trước ngực thanh niên là 438. “438? Dãy số này rất may mắn.” Bác sĩ nhỏ giọng nói thầm. “Mi mới tử tam bát*, đường lang* bốn mắt.” Người thanh niên vừa khéo nghe được câu này, trừng mắt mắng. [438 = tứ tam bát = /sì sānbā/ ~ /sǐ sānbā/ = tử tam bát Từ “tử” thì thường thấy rồi, có thể dịch là chết bầm, đáng chết. “Tam bát” cùng “bán đầu sinh” đều là từ mắng người đã được giản lược. Thường thì “tam bát” dùng với nữ nhân và “bán đầu sinh” dùng cho nam nhân. Nó dùng để chỉ những người có cử chỉ tuỳ tiện, làm việc lỗ mảng, điên điên khùng khùng, không được trang trọng. Nhưng cũng có chỗ nói “tam bát” không nhất thiết chỉ dùng cho nữ, hễ những người có hành… Tinh mơ ngày thứ năm, đến giờ Tiền Hàng tới bệnh viện làm việc, đi ngang qua trước song cửa phòng Nguyễn Văn Hách đã bị cậu kêu lại, hỏi dò thời gian Nguyễn Tương Văn tới thăm, anh chỉ trả lời là ngày mai. Từ khi Nguyễn Văn Hách biết mẹ muốn đến thăm, cả ngày hỏi mấy lần, có thể nói hễ gặp Tiền Hàng là sẽ hỏi, câu trả lời của Tiền Hàng cũng chỉ có một, nhưng Nguyễn Văn Hách vẫn cứ nhịn không được dò la.Tiền Hàng đến phòng làm việc thay áo khoác thiên sứ, sau đó đến khu phòng bệnh tuần tra một phen, đến trước phòng của Nguyễn Văn Hách thì ngừng lại nhìn vào trong. Trên mặt Nguyễn Văn Hách mang nụ cười, nằm rạp trên giường ôm đọc quỳ hoa bảo điển của cậu, bắp chân dựng đứng đung đưa qua lại rất là vui vẻ.  Thấy Nguyễn Văn Hách hào hứng như vậy, tâm tình Tiền Hàng cũng tốt, hi vọng rằng việc Nguyễn Tương Văn đến thăm có thể khiến bệnh tình của Nguyễn Văn Hách giảm bớt.Nguyễn Văn Hách nằm trên giường dường như mệt rồi, gối lên đệm ôm lấy cái gối vỗ nhẹ, giống hệt như vỗ em bé ngủ vậy. Tiền Hàng trông thấy màn này thì tâm tình dần dần chuyển đen, Nguyễn Văn Hách tuyệt đối không có con, cậu biết làm như thế không phải là nhớ lại chuyện đã từng trải qua, mà là ai đó từng nói qua với cậu, mà nói với cậu loại chuyện này rất có thể chính là Nguyễn Tương Văn, cậu tự biến mình thành Nguyễn Tương Văn chăm sóc con rồi. Tiền Hàng đẩy cửa tiến vào, đến bên giường lấy gối ra, cứ cảm thấy Nguyễn Văn Hách như vậy sẽ không tốt cho bệnh tình.“Tôi thấy tóc cậu dài quá rồi, ngày mai mẹ cậu sẽ đến, tự chỉnh đốn bản thân sạch sẽ chút thì tốt hơn.” Tiền Hàng khều một lọn tóc hơi dài của Nguyễn Văn Hách, dường như đã dài hơn hồi anh mới đến.Nguyễn Văn Hách nắm tóc mình nhìn rồi lắc lắc, cậu lại giơ tay ngửi ngửi cánh tay và bả vai của mình, “Mi nói đúng đó, ta cũng sắp thúi rồi, đã lâu không có tắm rửa.”Tiền Hàng đen nửa mặt, “Lần trước cậu tắm rửa là khi nào?”“Một tuần trước?”Một tuần trước còn dùng câu hỏi, ý là nói hai tuần trước cũng có khả năng?“Trước cậu đi tắm cho tôi, tôi giúp cậu gọi thợ hớt tóc.”Nguyễn Văn Hách làm như có chút ngạc nhiên, “Không phải đã nói cắt gội sấy trọn gói sao, bọn họ gội miễn phí đó, đường lang mi bị lừa rồi*.” [“Câu này ta nói theo ý ta hiểu nhé, chắc là bảo em nó đi tắm (tắm thường bao gồm cả gội, vả lại từ 洗 là tẩy, từ tắm với gội đầu đều dùng chữ này), em nó gội/tắm rồi, mà cắt gội sấy thì phải trọn gói, cho nên em nó mới nói Không phải cắt gội sấy trọn gói sao, bọn họ đáng ra phải gội đầu cho ẻm chứ không phải bảo ẻm tự làm. Chỗ này chắc chơi chữ…”

Tinh mơ ngày thứ năm, đến giờ Tiền Hàng tới bệnh viện làm việc, đi ngang qua trước song cửa phòng Nguyễn Văn Hách đã bị cậu kêu lại, hỏi dò thời gian Nguyễn Tương Văn tới thăm, anh chỉ trả lời là ngày mai. Từ khi Nguyễn Văn Hách biết mẹ muốn đến thăm, cả ngày hỏi mấy lần, có thể nói hễ gặp Tiền Hàng là sẽ hỏi, câu trả lời của Tiền Hàng cũng chỉ có một, nhưng Nguyễn Văn Hách vẫn cứ nhịn không được dò la.

Tiền Hàng đến phòng làm việc thay áo khoác thiên sứ, sau đó đến khu phòng bệnh tuần tra một phen, đến trước phòng của Nguyễn Văn Hách thì ngừng lại nhìn vào trong. Trên mặt Nguyễn Văn Hách mang nụ cười, nằm rạp trên giường ôm đọc quỳ hoa bảo điển của cậu, bắp chân dựng đứng đung đưa qua lại rất là vui vẻ.  Thấy Nguyễn Văn Hách hào hứng như vậy, tâm tình Tiền Hàng cũng tốt, hi vọng rằng việc Nguyễn Tương Văn đến thăm có thể khiến bệnh tình của Nguyễn Văn Hách giảm bớt.

Nguyễn Văn Hách nằm trên giường dường như mệt rồi, gối lên đệm ôm lấy cái gối vỗ nhẹ, giống hệt như vỗ em bé ngủ vậy. Tiền Hàng trông thấy màn này thì tâm tình dần dần chuyển đen, Nguyễn Văn Hách tuyệt đối không có con, cậu biết làm như thế không phải là nhớ lại chuyện đã từng trải qua, mà là ai đó từng nói qua với cậu, mà nói với cậu loại chuyện này rất có thể chính là Nguyễn Tương Văn, cậu tự biến mình thành Nguyễn Tương Văn chăm sóc con rồi. Tiền Hàng đẩy cửa tiến vào, đến bên giường lấy gối ra, cứ cảm thấy Nguyễn Văn Hách như vậy sẽ không tốt cho bệnh tình.

“Tôi thấy tóc cậu dài quá rồi, ngày mai mẹ cậu sẽ đến, tự chỉnh đốn bản thân sạch sẽ chút thì tốt hơn.” Tiền Hàng khều một lọn tóc hơi dài của Nguyễn Văn Hách, dường như đã dài hơn hồi anh mới đến.

Nguyễn Văn Hách nắm tóc mình nhìn rồi lắc lắc, cậu lại giơ tay ngửi ngửi cánh tay và bả vai của mình, “Mi nói đúng đó, ta cũng sắp thúi rồi, đã lâu không có tắm rửa.”

Tiền Hàng đen nửa mặt, “Lần trước cậu tắm rửa là khi nào?”

“Một tuần trước?”

Một tuần trước còn dùng câu hỏi, ý là nói hai tuần trước cũng có khả năng?

“Trước cậu đi tắm cho tôi, tôi giúp cậu gọi thợ hớt tóc.”

Nguyễn Văn Hách làm như có chút ngạc nhiên, “Không phải đã nói cắt gội sấy trọn gói sao, bọn họ gội miễn phí đó, đường lang mi bị lừa rồi*.” [“Câu này ta nói theo ý ta hiểu nhé, chắc là bảo em nó đi tắm (tắm thường bao gồm cả gội, vả lại từ 洗 là tẩy, từ tắm với gội đầu đều dùng chữ này), em nó gội/tắm rồi, mà cắt gội sấy thì phải trọn gói, cho nên em nó mới nói Không phải cắt gội sấy trọn gói sao, bọn họ đáng ra phải gội đầu cho ẻm chứ không phải bảo ẻm tự làm. Chỗ này chắc chơi chữ…”

Dược Biệt ĐìnhTác giả: Phúc Hắc Ác MaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước“Nguyễn Văn Hách, cậu đi ra đây.” Người đàn ông trung niên gọi Nguyễn Văn Hách trong phòng đi ra, bên người ông còn có một gã bác sĩ mặc áo blouse trắng. Bác sĩ nhìn thấy người thanh niên đi ra thì sững sờ, đây cũng thật là trẻ tuổi, đoán chừng cũng mới có mười bảy mười tám, diện mạo không tệ, có điều tóc có chút dài qua vai, mà dãy số trước ngực thanh niên là 438. “438? Dãy số này rất may mắn.” Bác sĩ nhỏ giọng nói thầm. “Mi mới tử tam bát*, đường lang* bốn mắt.” Người thanh niên vừa khéo nghe được câu này, trừng mắt mắng. [438 = tứ tam bát = /sì sānbā/ ~ /sǐ sānbā/ = tử tam bát Từ “tử” thì thường thấy rồi, có thể dịch là chết bầm, đáng chết. “Tam bát” cùng “bán đầu sinh” đều là từ mắng người đã được giản lược. Thường thì “tam bát” dùng với nữ nhân và “bán đầu sinh” dùng cho nam nhân. Nó dùng để chỉ những người có cử chỉ tuỳ tiện, làm việc lỗ mảng, điên điên khùng khùng, không được trang trọng. Nhưng cũng có chỗ nói “tam bát” không nhất thiết chỉ dùng cho nữ, hễ những người có hành… Tinh mơ ngày thứ năm, đến giờ Tiền Hàng tới bệnh viện làm việc, đi ngang qua trước song cửa phòng Nguyễn Văn Hách đã bị cậu kêu lại, hỏi dò thời gian Nguyễn Tương Văn tới thăm, anh chỉ trả lời là ngày mai. Từ khi Nguyễn Văn Hách biết mẹ muốn đến thăm, cả ngày hỏi mấy lần, có thể nói hễ gặp Tiền Hàng là sẽ hỏi, câu trả lời của Tiền Hàng cũng chỉ có một, nhưng Nguyễn Văn Hách vẫn cứ nhịn không được dò la.Tiền Hàng đến phòng làm việc thay áo khoác thiên sứ, sau đó đến khu phòng bệnh tuần tra một phen, đến trước phòng của Nguyễn Văn Hách thì ngừng lại nhìn vào trong. Trên mặt Nguyễn Văn Hách mang nụ cười, nằm rạp trên giường ôm đọc quỳ hoa bảo điển của cậu, bắp chân dựng đứng đung đưa qua lại rất là vui vẻ.  Thấy Nguyễn Văn Hách hào hứng như vậy, tâm tình Tiền Hàng cũng tốt, hi vọng rằng việc Nguyễn Tương Văn đến thăm có thể khiến bệnh tình của Nguyễn Văn Hách giảm bớt.Nguyễn Văn Hách nằm trên giường dường như mệt rồi, gối lên đệm ôm lấy cái gối vỗ nhẹ, giống hệt như vỗ em bé ngủ vậy. Tiền Hàng trông thấy màn này thì tâm tình dần dần chuyển đen, Nguyễn Văn Hách tuyệt đối không có con, cậu biết làm như thế không phải là nhớ lại chuyện đã từng trải qua, mà là ai đó từng nói qua với cậu, mà nói với cậu loại chuyện này rất có thể chính là Nguyễn Tương Văn, cậu tự biến mình thành Nguyễn Tương Văn chăm sóc con rồi. Tiền Hàng đẩy cửa tiến vào, đến bên giường lấy gối ra, cứ cảm thấy Nguyễn Văn Hách như vậy sẽ không tốt cho bệnh tình.“Tôi thấy tóc cậu dài quá rồi, ngày mai mẹ cậu sẽ đến, tự chỉnh đốn bản thân sạch sẽ chút thì tốt hơn.” Tiền Hàng khều một lọn tóc hơi dài của Nguyễn Văn Hách, dường như đã dài hơn hồi anh mới đến.Nguyễn Văn Hách nắm tóc mình nhìn rồi lắc lắc, cậu lại giơ tay ngửi ngửi cánh tay và bả vai của mình, “Mi nói đúng đó, ta cũng sắp thúi rồi, đã lâu không có tắm rửa.”Tiền Hàng đen nửa mặt, “Lần trước cậu tắm rửa là khi nào?”“Một tuần trước?”Một tuần trước còn dùng câu hỏi, ý là nói hai tuần trước cũng có khả năng?“Trước cậu đi tắm cho tôi, tôi giúp cậu gọi thợ hớt tóc.”Nguyễn Văn Hách làm như có chút ngạc nhiên, “Không phải đã nói cắt gội sấy trọn gói sao, bọn họ gội miễn phí đó, đường lang mi bị lừa rồi*.” [“Câu này ta nói theo ý ta hiểu nhé, chắc là bảo em nó đi tắm (tắm thường bao gồm cả gội, vả lại từ 洗 là tẩy, từ tắm với gội đầu đều dùng chữ này), em nó gội/tắm rồi, mà cắt gội sấy thì phải trọn gói, cho nên em nó mới nói Không phải cắt gội sấy trọn gói sao, bọn họ đáng ra phải gội đầu cho ẻm chứ không phải bảo ẻm tự làm. Chỗ này chắc chơi chữ…”

Chương 10: Bệnh thứ 10