Tác giả:

“Nguyễn Văn Hách, cậu đi ra đây.” Người đàn ông trung niên gọi Nguyễn Văn Hách trong phòng đi ra, bên người ông còn có một gã bác sĩ mặc áo blouse trắng. Bác sĩ nhìn thấy người thanh niên đi ra thì sững sờ, đây cũng thật là trẻ tuổi, đoán chừng cũng mới có mười bảy mười tám, diện mạo không tệ, có điều tóc có chút dài qua vai, mà dãy số trước ngực thanh niên là 438. “438? Dãy số này rất may mắn.” Bác sĩ nhỏ giọng nói thầm. “Mi mới tử tam bát*, đường lang* bốn mắt.” Người thanh niên vừa khéo nghe được câu này, trừng mắt mắng. [438 = tứ tam bát = /sì sānbā/ ~ /sǐ sānbā/ = tử tam bát Từ “tử” thì thường thấy rồi, có thể dịch là chết bầm, đáng chết. “Tam bát” cùng “bán đầu sinh” đều là từ mắng người đã được giản lược. Thường thì “tam bát” dùng với nữ nhân và “bán đầu sinh” dùng cho nam nhân. Nó dùng để chỉ những người có cử chỉ tuỳ tiện, làm việc lỗ mảng, điên điên khùng khùng, không được trang trọng. Nhưng cũng có chỗ nói “tam bát” không nhất thiết chỉ dùng cho nữ, hễ những người có hành…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...