Mặt ngoài Sở Vân Thâm là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, nhưngtrên thực tế thì hắn lại là thị thủ lĩnh của hắc bang A thị. Gần đây, bọn họ muốn thôn tính địa bàn của một hắc bang khác, trước mắt đã tiến hành gần như ổn thỏa, Sở Vân Thâm cũng hơi yên tâm một chút. Nhưng hắn vẫn không dám lơi lỏng, đối phương là một bang phái tung hoành nhiều năm bên cạnh A thị, đều là những kẻ rất liều lĩnh, đến khi bị dồn vào chân tường, bọn họ rất có thể sẽ nổi điên. Sở Vân Thâm tựa người vào ghế sô pha, trên tay bưng một ly rượu hồng, gần đây hắn thật sự rất mệt mỏi, đôi mắt lúc này nặng trĩu không mở ra được, rượu đỏ trong chén không cẩn thận mà vẩy lên người, chất lỏng lạnh lẽo thấm qua lớp áo chạm vào da thịt khiến hắn hơi nhíu mi, trong người không thoải mái lắm. Mà đúng lúc này, di động vang lên. “Đại ca, Thanh Thanh bị tập kích, hiện tại đang ở trong bệnh viện!” “Thương thế ra sao?” Sở Vân Thâm không thể để mình mất tự chủ vào lúc này, hắn hít sâu một hơi, hỏi.“Thương thế không nặng,…

Chương 11

Hổ PháchTác giả: Lão nương không đặt nổi tênTruyện Ngôn TìnhMặt ngoài Sở Vân Thâm là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, nhưngtrên thực tế thì hắn lại là thị thủ lĩnh của hắc bang A thị. Gần đây, bọn họ muốn thôn tính địa bàn của một hắc bang khác, trước mắt đã tiến hành gần như ổn thỏa, Sở Vân Thâm cũng hơi yên tâm một chút. Nhưng hắn vẫn không dám lơi lỏng, đối phương là một bang phái tung hoành nhiều năm bên cạnh A thị, đều là những kẻ rất liều lĩnh, đến khi bị dồn vào chân tường, bọn họ rất có thể sẽ nổi điên. Sở Vân Thâm tựa người vào ghế sô pha, trên tay bưng một ly rượu hồng, gần đây hắn thật sự rất mệt mỏi, đôi mắt lúc này nặng trĩu không mở ra được, rượu đỏ trong chén không cẩn thận mà vẩy lên người, chất lỏng lạnh lẽo thấm qua lớp áo chạm vào da thịt khiến hắn hơi nhíu mi, trong người không thoải mái lắm. Mà đúng lúc này, di động vang lên. “Đại ca, Thanh Thanh bị tập kích, hiện tại đang ở trong bệnh viện!” “Thương thế ra sao?” Sở Vân Thâm không thể để mình mất tự chủ vào lúc này, hắn hít sâu một hơi, hỏi.“Thương thế không nặng,… Thời điểm Sở Vân Thâm tỉnh lại, đã nằm ở trên giường của bệnh viện, hắn xoa xoa trán, phát hiện trên đầu đầu mình quấn băng gạc.Thanh Thanh đang nằm sấp bên giường hắn, lúc này còn chưa tỉnh.Nhớ tới mộng cảnh kia, lại nghĩ tới Vân Du, Sở Vân Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, hắn phát tiếng cười, lại là tiếng cười khàn khàn, nghe tê tâm liệt phế, khiến da đầu người run lên.Thanh Thanh bừng tỉnh, bất mãn nói: “Sở Vân Thâm, anh cười cái gì, dọa chết người. Anh còn cười, không biết khiến em lo lắng lắm sao.”Sở Vân Thâm che lấy ngực, nhưng vẫn không thể ngừng cười, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Vân Du là phù du, có thể khống chế nước, có thể đình trệ thời gian.Pháp lực của nàng là từ giọt nước mắt của tiên nhân, cho nên, nàng cũng có bản lĩnh lớn nhất của tiên nhân, đó chính là nghe tâm. (kiểu như đọc được suy nghĩ của người khác.)Nói cách khác, nàng cái gì cũng biết.Khi hắn chê cười nàng ngu ngốc;Khi hắn âm thầm tính toán xem làm thế nào có thể lợi dụng nàng tốt nhất;Khi hắn tự cho mình là đúng, ngoài mặt cười đến dịu dàng, bên trong lại chán ghét tiếp xúc với nàng;Khi hắn nói chính mình vô tội bao nhiêu, nói kẻ địch ác độc bao nhiêu;Những ý nghĩ trong đầu hắn nàng đều biết, nàng đều biết hết.Khi hắn muốn đi gặp Thanh Thanh, tính toán nên khống chế nàng như thế nào, khi đi mời người trừ yêu, nàng đều biết, nàng đều biết……Hắn bỗng nhiên biết vì sao hắn lại đối với Thanh Thanh nhất kiến chung tình, liều mạng sủng cô yêu cô. Đó chính là duyên nợ của kiếp trước. Không phải nàng giống Thanh Thanh, mà bởi vì Thanh Thanh giống nàng.Chỉ là, hiện tại đã quá chậm.

Thời điểm Sở Vân Thâm tỉnh lại, đã nằm ở trên giường của bệnh viện, hắn xoa xoa trán, phát hiện trên đầu đầu mình quấn băng gạc.

Thanh Thanh đang nằm sấp bên giường hắn, lúc này còn chưa tỉnh.

Nhớ tới mộng cảnh kia, lại nghĩ tới Vân Du, Sở Vân Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, hắn phát tiếng cười, lại là tiếng cười khàn khàn, nghe tê tâm liệt phế, khiến da đầu người run lên.

Thanh Thanh bừng tỉnh, bất mãn nói: “Sở Vân Thâm, anh cười cái gì, dọa chết người. Anh còn cười, không biết khiến em lo lắng lắm sao.”

Sở Vân Thâm che lấy ngực, nhưng vẫn không thể ngừng cười, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Vân Du là phù du, có thể khống chế nước, có thể đình trệ thời gian.

Pháp lực của nàng là từ giọt nước mắt của tiên nhân, cho nên, nàng cũng có bản lĩnh lớn nhất của tiên nhân, đó chính là nghe tâm. (kiểu như đọc được suy nghĩ của người khác.)

Nói cách khác, nàng cái gì cũng biết.

Khi hắn chê cười nàng ngu ngốc;

Khi hắn âm thầm tính toán xem làm thế nào có thể lợi dụng nàng tốt nhất;

Khi hắn tự cho mình là đúng, ngoài mặt cười đến dịu dàng, bên trong lại chán ghét tiếp xúc với nàng;

Khi hắn nói chính mình vô tội bao nhiêu, nói kẻ địch ác độc bao nhiêu;

Những ý nghĩ trong đầu hắn nàng đều biết, nàng đều biết hết.

Khi hắn muốn đi gặp Thanh Thanh, tính toán nên khống chế nàng như thế nào, khi đi mời người trừ yêu, nàng đều biết, nàng đều biết……

Hắn bỗng nhiên biết vì sao hắn lại đối với Thanh Thanh nhất kiến chung tình, liều mạng sủng cô yêu cô. Đó chính là duyên nợ của kiếp trước. Không phải nàng giống Thanh Thanh, mà bởi vì Thanh Thanh giống nàng.

Chỉ là, hiện tại đã quá chậm.

Hổ PháchTác giả: Lão nương không đặt nổi tênTruyện Ngôn TìnhMặt ngoài Sở Vân Thâm là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân, nhưngtrên thực tế thì hắn lại là thị thủ lĩnh của hắc bang A thị. Gần đây, bọn họ muốn thôn tính địa bàn của một hắc bang khác, trước mắt đã tiến hành gần như ổn thỏa, Sở Vân Thâm cũng hơi yên tâm một chút. Nhưng hắn vẫn không dám lơi lỏng, đối phương là một bang phái tung hoành nhiều năm bên cạnh A thị, đều là những kẻ rất liều lĩnh, đến khi bị dồn vào chân tường, bọn họ rất có thể sẽ nổi điên. Sở Vân Thâm tựa người vào ghế sô pha, trên tay bưng một ly rượu hồng, gần đây hắn thật sự rất mệt mỏi, đôi mắt lúc này nặng trĩu không mở ra được, rượu đỏ trong chén không cẩn thận mà vẩy lên người, chất lỏng lạnh lẽo thấm qua lớp áo chạm vào da thịt khiến hắn hơi nhíu mi, trong người không thoải mái lắm. Mà đúng lúc này, di động vang lên. “Đại ca, Thanh Thanh bị tập kích, hiện tại đang ở trong bệnh viện!” “Thương thế ra sao?” Sở Vân Thâm không thể để mình mất tự chủ vào lúc này, hắn hít sâu một hơi, hỏi.“Thương thế không nặng,… Thời điểm Sở Vân Thâm tỉnh lại, đã nằm ở trên giường của bệnh viện, hắn xoa xoa trán, phát hiện trên đầu đầu mình quấn băng gạc.Thanh Thanh đang nằm sấp bên giường hắn, lúc này còn chưa tỉnh.Nhớ tới mộng cảnh kia, lại nghĩ tới Vân Du, Sở Vân Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, hắn phát tiếng cười, lại là tiếng cười khàn khàn, nghe tê tâm liệt phế, khiến da đầu người run lên.Thanh Thanh bừng tỉnh, bất mãn nói: “Sở Vân Thâm, anh cười cái gì, dọa chết người. Anh còn cười, không biết khiến em lo lắng lắm sao.”Sở Vân Thâm che lấy ngực, nhưng vẫn không thể ngừng cười, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Vân Du là phù du, có thể khống chế nước, có thể đình trệ thời gian.Pháp lực của nàng là từ giọt nước mắt của tiên nhân, cho nên, nàng cũng có bản lĩnh lớn nhất của tiên nhân, đó chính là nghe tâm. (kiểu như đọc được suy nghĩ của người khác.)Nói cách khác, nàng cái gì cũng biết.Khi hắn chê cười nàng ngu ngốc;Khi hắn âm thầm tính toán xem làm thế nào có thể lợi dụng nàng tốt nhất;Khi hắn tự cho mình là đúng, ngoài mặt cười đến dịu dàng, bên trong lại chán ghét tiếp xúc với nàng;Khi hắn nói chính mình vô tội bao nhiêu, nói kẻ địch ác độc bao nhiêu;Những ý nghĩ trong đầu hắn nàng đều biết, nàng đều biết hết.Khi hắn muốn đi gặp Thanh Thanh, tính toán nên khống chế nàng như thế nào, khi đi mời người trừ yêu, nàng đều biết, nàng đều biết……Hắn bỗng nhiên biết vì sao hắn lại đối với Thanh Thanh nhất kiến chung tình, liều mạng sủng cô yêu cô. Đó chính là duyên nợ của kiếp trước. Không phải nàng giống Thanh Thanh, mà bởi vì Thanh Thanh giống nàng.Chỉ là, hiện tại đã quá chậm.

Chương 11