Năm Thuận Triều, cuối tháng Bảy, ngoại đô Bắc thành. Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt. Khắp ruộng đồng nước lụt mênh mông, đường đi lầy lội đầy đất đầy sình. Trong đình nghỉ mát, năm sáu người nhàn rỗi ngồi vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ một nữ nhân nằm gần đó, nàng ta chỉ mặc áo, bên dưới không một mảnh vải che chắn. Một tên lưu manh mò tay xuống h* th*n, rồi sờ nữ nhân kia. Người nàng ta ướt đẫm, đầy bùn đất, không thể chống cự. Tên lưu manh vì vậy mà vào thẳng một đường. Nàng ta ư ư hai tiếng, làm ra vẻ giãy giụa, nhưng ngay lập tức bị hắn tát cho một cái, liền không dám nhúc nhích nữa. Tình mê ý loạn, một trận mây mưa. Bọn lưu manh tùy ý dâm loạn, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Chúng thỏa mãn, hẹn ngày khác lại chơi tiếp, rồi giải tán. Nữ nhân nằm lại đó, thân thể nàng giờ như cái bánh nổi mốc nổi meo. Hồi lâu, nàng gượng dậy, s* s**ng khắp người, phát hiện h* th*n đau nhói, máu đỏ ướt đẫm. ... Trời tối, từ đầu thôn, một thiếu niên công tử cưỡi ngựa đến thôn sau, sau đó cùng thôn…
Chương 7-1: Từ Hôn (1)
Độc PhiTác giả: Mai QuảTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNăm Thuận Triều, cuối tháng Bảy, ngoại đô Bắc thành. Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt. Khắp ruộng đồng nước lụt mênh mông, đường đi lầy lội đầy đất đầy sình. Trong đình nghỉ mát, năm sáu người nhàn rỗi ngồi vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ một nữ nhân nằm gần đó, nàng ta chỉ mặc áo, bên dưới không một mảnh vải che chắn. Một tên lưu manh mò tay xuống h* th*n, rồi sờ nữ nhân kia. Người nàng ta ướt đẫm, đầy bùn đất, không thể chống cự. Tên lưu manh vì vậy mà vào thẳng một đường. Nàng ta ư ư hai tiếng, làm ra vẻ giãy giụa, nhưng ngay lập tức bị hắn tát cho một cái, liền không dám nhúc nhích nữa. Tình mê ý loạn, một trận mây mưa. Bọn lưu manh tùy ý dâm loạn, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Chúng thỏa mãn, hẹn ngày khác lại chơi tiếp, rồi giải tán. Nữ nhân nằm lại đó, thân thể nàng giờ như cái bánh nổi mốc nổi meo. Hồi lâu, nàng gượng dậy, s* s**ng khắp người, phát hiện h* th*n đau nhói, máu đỏ ướt đẫm. ... Trời tối, từ đầu thôn, một thiếu niên công tử cưỡi ngựa đến thôn sau, sau đó cùng thôn… An Cẩm Tú nghe An Cẩm Khúc đâm thọc cũng không nói gì. Nàng liếc mắt nhìn về phía Thái sư. Người khác thì không biết chứ phụ thân nàng ắt hẳn biết rõ. Ba trăm năm mươi lượng đã là toàn bộ gia sản của Thượng Quan Dũng.“Cẩm Khúc, mau câm miệng!” An Thái sư quát nữ nhi một câu, “Ai cho phép ngươi xen vào hôn sự của tỷ tỷ, hả?! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”An Cẩm Khúc bị giáo huấn, nàng ta liền trưng ra bộ mặt đau khổ mà nhìn Tần thị. Vốn chỉ muốn khiến An Cẩm Tú mất mặt một chút, nàng ta tự thấy mình chẳng làm gì sai cả. Phu quân tương lai của An Cẩm Tú nhà nghèo, có liên quan tới An Cẩm Khúc đâu mà bắt nàng ta không được nói?!“Hôn sự này phải làm sao đây?” Tần thị vẫn cứ làm bộ như đang suy nghĩ cho An Cẩm Tú, bà ta quay qua hỏi An Thái sư, “Nếu chuyện sính lễ này truyền ra ngoài, thanh danh của Cẩm Tú phải làm sao đây?”An Thái sư liếc nữ nhi nhà mình một cái thật nhanh, chỉ thấy nàng an phận đứng yên một chỗ. Hắn thở dài rồi lại nhìn qua phu nhân nhà mình. Trải qua nhiều năm lăn lộn trong quan trường, An Thái sư làm sao mà không nhìn ra mưu kế của Tần thị? Ngoài mặt bà ta ra vẻ thương xót cho An Cẩm Tú, trên thực tế là muốn nàng mất mặt một phen trước tất cả mọi người trong phủ.“Lão gia!” Thấy An Thái sư không đáp lời, Tần thị lại kêu lên.“Mấy lời này sao có thể nói trước mặt con cái?!” An Thái sư nói với Tần thị, “Thượng Quan Dũng vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu hết gia sản, việc này ngươi còn muốn ta nói ra luôn hay sao?”Sắc mặt Tần thị ngay lập tức tái đi, bà ta nói, “Lão gia là đang trách thiếp nhiều chuyện đúng không? Cẩm Tú do một tay thiếp nuôi lớn thành người, bây giờ nàng mất đi mặt mũi, trong lòng thiếp làm sao có thể dễ chịu?”
An Cẩm Tú nghe An Cẩm Khúc đâm thọc cũng không nói gì. Nàng liếc mắt nhìn về phía Thái sư. Người khác thì không biết chứ phụ thân nàng ắt hẳn biết rõ. Ba trăm năm mươi lượng đã là toàn bộ gia sản của Thượng Quan Dũng.
“Cẩm Khúc, mau câm miệng!” An Thái sư quát nữ nhi một câu, “Ai cho phép ngươi xen vào hôn sự của tỷ tỷ, hả?! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
An Cẩm Khúc bị giáo huấn, nàng ta liền trưng ra bộ mặt đau khổ mà nhìn Tần thị. Vốn chỉ muốn khiến An Cẩm Tú mất mặt một chút, nàng ta tự thấy mình chẳng làm gì sai cả. Phu quân tương lai của An Cẩm Tú nhà nghèo, có liên quan tới An Cẩm Khúc đâu mà bắt nàng ta không được nói?!
“Hôn sự này phải làm sao đây?” Tần thị vẫn cứ làm bộ như đang suy nghĩ cho An Cẩm Tú, bà ta quay qua hỏi An Thái sư, “Nếu chuyện sính lễ này truyền ra ngoài, thanh danh của Cẩm Tú phải làm sao đây?”
An Thái sư liếc nữ nhi nhà mình một cái thật nhanh, chỉ thấy nàng an phận đứng yên một chỗ. Hắn thở dài rồi lại nhìn qua phu nhân nhà mình. Trải qua nhiều năm lăn lộn trong quan trường, An Thái sư làm sao mà không nhìn ra mưu kế của Tần thị? Ngoài mặt bà ta ra vẻ thương xót cho An Cẩm Tú, trên thực tế là muốn nàng mất mặt một phen trước tất cả mọi người trong phủ.
“Lão gia!” Thấy An Thái sư không đáp lời, Tần thị lại kêu lên.
“Mấy lời này sao có thể nói trước mặt con cái?!” An Thái sư nói với Tần thị, “Thượng Quan Dũng vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu hết gia sản, việc này ngươi còn muốn ta nói ra luôn hay sao?”
Sắc mặt Tần thị ngay lập tức tái đi, bà ta nói, “Lão gia là đang trách thiếp nhiều chuyện đúng không? Cẩm Tú do một tay thiếp nuôi lớn thành người, bây giờ nàng mất đi mặt mũi, trong lòng thiếp làm sao có thể dễ chịu?”
Độc PhiTác giả: Mai QuảTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNăm Thuận Triều, cuối tháng Bảy, ngoại đô Bắc thành. Cơn mưa cuối cùng cũng ngớt. Khắp ruộng đồng nước lụt mênh mông, đường đi lầy lội đầy đất đầy sình. Trong đình nghỉ mát, năm sáu người nhàn rỗi ngồi vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ một nữ nhân nằm gần đó, nàng ta chỉ mặc áo, bên dưới không một mảnh vải che chắn. Một tên lưu manh mò tay xuống h* th*n, rồi sờ nữ nhân kia. Người nàng ta ướt đẫm, đầy bùn đất, không thể chống cự. Tên lưu manh vì vậy mà vào thẳng một đường. Nàng ta ư ư hai tiếng, làm ra vẻ giãy giụa, nhưng ngay lập tức bị hắn tát cho một cái, liền không dám nhúc nhích nữa. Tình mê ý loạn, một trận mây mưa. Bọn lưu manh tùy ý dâm loạn, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Chúng thỏa mãn, hẹn ngày khác lại chơi tiếp, rồi giải tán. Nữ nhân nằm lại đó, thân thể nàng giờ như cái bánh nổi mốc nổi meo. Hồi lâu, nàng gượng dậy, s* s**ng khắp người, phát hiện h* th*n đau nhói, máu đỏ ướt đẫm. ... Trời tối, từ đầu thôn, một thiếu niên công tử cưỡi ngựa đến thôn sau, sau đó cùng thôn… An Cẩm Tú nghe An Cẩm Khúc đâm thọc cũng không nói gì. Nàng liếc mắt nhìn về phía Thái sư. Người khác thì không biết chứ phụ thân nàng ắt hẳn biết rõ. Ba trăm năm mươi lượng đã là toàn bộ gia sản của Thượng Quan Dũng.“Cẩm Khúc, mau câm miệng!” An Thái sư quát nữ nhi một câu, “Ai cho phép ngươi xen vào hôn sự của tỷ tỷ, hả?! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”An Cẩm Khúc bị giáo huấn, nàng ta liền trưng ra bộ mặt đau khổ mà nhìn Tần thị. Vốn chỉ muốn khiến An Cẩm Tú mất mặt một chút, nàng ta tự thấy mình chẳng làm gì sai cả. Phu quân tương lai của An Cẩm Tú nhà nghèo, có liên quan tới An Cẩm Khúc đâu mà bắt nàng ta không được nói?!“Hôn sự này phải làm sao đây?” Tần thị vẫn cứ làm bộ như đang suy nghĩ cho An Cẩm Tú, bà ta quay qua hỏi An Thái sư, “Nếu chuyện sính lễ này truyền ra ngoài, thanh danh của Cẩm Tú phải làm sao đây?”An Thái sư liếc nữ nhi nhà mình một cái thật nhanh, chỉ thấy nàng an phận đứng yên một chỗ. Hắn thở dài rồi lại nhìn qua phu nhân nhà mình. Trải qua nhiều năm lăn lộn trong quan trường, An Thái sư làm sao mà không nhìn ra mưu kế của Tần thị? Ngoài mặt bà ta ra vẻ thương xót cho An Cẩm Tú, trên thực tế là muốn nàng mất mặt một phen trước tất cả mọi người trong phủ.“Lão gia!” Thấy An Thái sư không đáp lời, Tần thị lại kêu lên.“Mấy lời này sao có thể nói trước mặt con cái?!” An Thái sư nói với Tần thị, “Thượng Quan Dũng vì chữa bệnh cho kế mẫu mới tiêu hết gia sản, việc này ngươi còn muốn ta nói ra luôn hay sao?”Sắc mặt Tần thị ngay lập tức tái đi, bà ta nói, “Lão gia là đang trách thiếp nhiều chuyện đúng không? Cẩm Tú do một tay thiếp nuôi lớn thành người, bây giờ nàng mất đi mặt mũi, trong lòng thiếp làm sao có thể dễ chịu?”