Trong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,…
Chương 2: Trương Mẫn công công
Ai Nói Phù Sinh Không Bằng MộngTác giả: Tùy Vũ Nhi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,… A Uyển nói, nàng chỉ nghĩ đến việc xuất cung. Bất quá tâm nguyện này thật mong manh, có lẽ sẽ có một ngày, thế nhưng ngày đó là lúc ta và nàng đã lão, vài chục năm, cuộc sống mấy thập niên ở trong cung, đã sớm tách biệt với thế giới bên ngoài, về sau nếu như xuất cung, muốn như thế nào tự vệ cùng trang trải quá cuộc sống? Cho nên ta đã sớm chuẩn bị một ngày sẽ chết già trong cung.“Mai cốt hà tu tang tử địa, nhân sinh vô xử bất thanh sơn”.Ta viết hai câu trên mặt đất, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng nói: "Ngươi biết chữ?"Ta sợ hãi, tay run lên, vội vàng ném cục đá đi, đứng dậy hành lễ: "Trương công công."Trương Mẫn, Trương công công là một người rất tốt, ít nhất trong cung danh tiếng cũng không sai, không như người khác dựa vào thủ đoạn cay độc để tiến thân. Vị công công này trước nay vân đạm phong khinh, nhưng vì thân mang khuyết tật nên trên mặt dù lộ vẻ ôn nhu, lại khiến người khác có cảm giác sắc bén.Bởi vì hoạn quan không cần vẻ ngoài sắc bén, vì vậy hắn chỉ là một kẻ trông môn, vì chính mình thoải mái vui vẻ."Ngươi tên là gì?""Nô tỳ Kỷ Vân.""Ngươi biết chữ?""Học qua mấy năm, nông cạn nhận biết một chút."Hắn tinh tế nhìn chữ trên đất mấy lần, mỉm cười nói: "Chữ của ngươi rất đẹp." Lại nhìn một chút trên tay ta, hiểu rõ nói: "Hoán Y Cục từ lúc nào trở nên nặng nhọc như vậy ? Hay có người khi dễ ngươi là người mới?"Ta cung cung kính kính đáp: "Nô tỳ mới vào cung, mọi việc đều không hiểu rõ, còn cần các vị tiền bối chỉ điểm nhiều, để chia sẻ có thể cũng cần phải vậy."Ta cúi đầu, cảm giác được ánh mắt của hắn vẫn dừng lại ở trên người ta, hồi lâu mới xoay người rời đi.Khi dễ người mới là truyền thống của mỗi địa phương, trong lòng hắn hiểu, nhưng hỏi nhiều một câu kia là có ý tứ gì?Đây chỉ là một điểm nho nhỏ không đáng phải bận tâm, bởi mỗi ngày làm việc nặng nhọc khiến ta không có thời gian suy nghĩ nhiều cái khác, nhưng khả gọi là người mới, cũng rất nhanh nhận thức. Bất tri bất giác, ta cũng liền thích nghi được.Trong cung đa số hạ nhân đều không biết chữ, nhưng ngày lễ tết mọi người đều muốn thông tri về nhà báo bình an, A Uyển trong lúc vô tình nói đến ta biết chữ có thể hành văn, mọi người liền vui mừng để cho ta chấp bút gia thư.Liên tục mấy ngày, ta viết không biết bao nhiêu"chuyển lời bình an", không gì ngoài tốt khoe xấu che, trong gia thư thường là thăm hỏi phụ lão trong nhà, ta chưa viết, người đối diện đã muốn bắt đầu rơi lệ.Thật là “Mỗi phùng giai tiết bội tư thân”.(Đây là một câu trong bài Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ, nguyên tác: Vương Duy, ý nghĩa: Mỗi dịp hội hè, lại càng thêm nhớ nhà)
A Uyển nói, nàng chỉ
nghĩ đến việc xuất cung. Bất quá tâm nguyện này thật mong manh, có lẽ sẽ có một ngày, thế nhưng ngày đó là lúc ta và nàng đã lão, vài chục năm,
cuộc sống mấy thập niên ở trong cung, đã sớm tách biệt với thế giới bên
ngoài, về sau nếu như xuất cung, muốn như thế nào tự vệ cùng trang trải quá cuộc sống? Cho nên ta đã sớm chuẩn bị một ngày sẽ chết già trong
cung.
“Mai cốt hà tu tang tử địa, nhân sinh vô xử bất thanh sơn”.
Ta viết hai câu trên mặt đất, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng nói: "Ngươi biết chữ?"
Ta sợ hãi, tay run lên, vội vàng ném cục đá đi, đứng dậy hành lễ: "Trương công công."
Trương Mẫn, Trương công công là một người rất tốt, ít nhất trong cung danh
tiếng cũng không sai, không như người khác dựa vào thủ đoạn cay độc để
tiến thân. Vị công công này trước nay vân đạm phong khinh, nhưng vì thân mang khuyết tật nên trên mặt dù lộ vẻ ôn nhu, lại khiến người khác có
cảm giác sắc bén.
Bởi vì hoạn quan không cần vẻ ngoài sắc bén, vì vậy hắn chỉ là một kẻ trông môn, vì chính mình thoải mái vui vẻ.
"Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ Kỷ Vân."
"Ngươi biết chữ?"
"Học qua mấy năm, nông cạn nhận biết một chút."
Hắn tinh tế nhìn chữ trên đất mấy lần, mỉm cười nói: "Chữ của ngươi rất
đẹp." Lại nhìn một chút trên tay ta, hiểu rõ nói: "Hoán Y Cục từ lúc
nào trở nên nặng nhọc như vậy ? Hay có người khi dễ ngươi là người mới?"
Ta cung cung kính kính đáp: "Nô tỳ mới vào cung, mọi việc đều không hiểu
rõ, còn cần các vị tiền bối chỉ điểm nhiều, để chia sẻ có thể cũng cần
phải vậy."
Ta cúi đầu, cảm giác được ánh mắt của hắn vẫn dừng lại ở trên người ta, hồi lâu mới xoay người rời đi.
Khi dễ người mới là truyền thống của mỗi địa phương, trong lòng hắn hiểu, nhưng hỏi nhiều một câu kia là có ý tứ gì?
Đây chỉ là một điểm nho nhỏ không đáng phải bận tâm, bởi mỗi ngày làm việc
nặng nhọc khiến ta không có thời gian suy nghĩ nhiều cái khác, nhưng khả gọi là người mới, cũng rất nhanh nhận thức. Bất tri bất giác, ta cũng
liền thích nghi được.
Trong cung đa số hạ nhân đều không biết
chữ, nhưng ngày lễ tết mọi người đều muốn thông tri về nhà báo bình an, A Uyển trong lúc vô tình nói đến ta biết chữ có thể hành văn, mọi người
liền vui mừng để cho ta chấp bút gia thư.
Liên tục mấy ngày, ta
viết không biết bao nhiêu"chuyển lời bình an", không gì ngoài tốt khoe
xấu che, trong gia thư thường là thăm hỏi phụ lão trong nhà, ta chưa
viết, người đối diện đã muốn bắt đầu rơi lệ.
Thật là “Mỗi phùng giai tiết bội tư thân”.
(Đây là một câu trong bài Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ, nguyên
tác: Vương Duy, ý nghĩa: Mỗi dịp hội hè, lại càng thêm nhớ nhà)
Ai Nói Phù Sinh Không Bằng MộngTác giả: Tùy Vũ Nhi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,… A Uyển nói, nàng chỉ nghĩ đến việc xuất cung. Bất quá tâm nguyện này thật mong manh, có lẽ sẽ có một ngày, thế nhưng ngày đó là lúc ta và nàng đã lão, vài chục năm, cuộc sống mấy thập niên ở trong cung, đã sớm tách biệt với thế giới bên ngoài, về sau nếu như xuất cung, muốn như thế nào tự vệ cùng trang trải quá cuộc sống? Cho nên ta đã sớm chuẩn bị một ngày sẽ chết già trong cung.“Mai cốt hà tu tang tử địa, nhân sinh vô xử bất thanh sơn”.Ta viết hai câu trên mặt đất, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng nói: "Ngươi biết chữ?"Ta sợ hãi, tay run lên, vội vàng ném cục đá đi, đứng dậy hành lễ: "Trương công công."Trương Mẫn, Trương công công là một người rất tốt, ít nhất trong cung danh tiếng cũng không sai, không như người khác dựa vào thủ đoạn cay độc để tiến thân. Vị công công này trước nay vân đạm phong khinh, nhưng vì thân mang khuyết tật nên trên mặt dù lộ vẻ ôn nhu, lại khiến người khác có cảm giác sắc bén.Bởi vì hoạn quan không cần vẻ ngoài sắc bén, vì vậy hắn chỉ là một kẻ trông môn, vì chính mình thoải mái vui vẻ."Ngươi tên là gì?""Nô tỳ Kỷ Vân.""Ngươi biết chữ?""Học qua mấy năm, nông cạn nhận biết một chút."Hắn tinh tế nhìn chữ trên đất mấy lần, mỉm cười nói: "Chữ của ngươi rất đẹp." Lại nhìn một chút trên tay ta, hiểu rõ nói: "Hoán Y Cục từ lúc nào trở nên nặng nhọc như vậy ? Hay có người khi dễ ngươi là người mới?"Ta cung cung kính kính đáp: "Nô tỳ mới vào cung, mọi việc đều không hiểu rõ, còn cần các vị tiền bối chỉ điểm nhiều, để chia sẻ có thể cũng cần phải vậy."Ta cúi đầu, cảm giác được ánh mắt của hắn vẫn dừng lại ở trên người ta, hồi lâu mới xoay người rời đi.Khi dễ người mới là truyền thống của mỗi địa phương, trong lòng hắn hiểu, nhưng hỏi nhiều một câu kia là có ý tứ gì?Đây chỉ là một điểm nho nhỏ không đáng phải bận tâm, bởi mỗi ngày làm việc nặng nhọc khiến ta không có thời gian suy nghĩ nhiều cái khác, nhưng khả gọi là người mới, cũng rất nhanh nhận thức. Bất tri bất giác, ta cũng liền thích nghi được.Trong cung đa số hạ nhân đều không biết chữ, nhưng ngày lễ tết mọi người đều muốn thông tri về nhà báo bình an, A Uyển trong lúc vô tình nói đến ta biết chữ có thể hành văn, mọi người liền vui mừng để cho ta chấp bút gia thư.Liên tục mấy ngày, ta viết không biết bao nhiêu"chuyển lời bình an", không gì ngoài tốt khoe xấu che, trong gia thư thường là thăm hỏi phụ lão trong nhà, ta chưa viết, người đối diện đã muốn bắt đầu rơi lệ.Thật là “Mỗi phùng giai tiết bội tư thân”.(Đây là một câu trong bài Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ, nguyên tác: Vương Duy, ý nghĩa: Mỗi dịp hội hè, lại càng thêm nhớ nhà)