Tác giả:

Trong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,…

Chương 3: Thăng cấp

Ai Nói Phù Sinh Không Bằng MộngTác giả: Tùy Vũ Nhi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,… Trong thâm cung, mấy ai có thể cảm nhận được phận người nhỏ bé không thể đấu tranh để sinh tồn mà bi ai.Một số người đã từng nhờ ta viết qua gia thư, năm nay đã không còn, nhưng chắc chắn sẽ có người mới lại đến, lại tiếp tục những lời răn, lại tiếp tục những việc kia.Trong mấy năm này, trong và ngoài cung xảy ra không ít chuyện, nhưng thường xuyên vang lên ở bên tai ta, không gì khác ngoài ba chữ “Vạn quý phi”. Thật là một nữ nhân vừa đáng sợ, vừa đáng thương. Ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa liếc thấy nàng một cái, trên gương mặt nàng đã không còn dấu vết tuổi thanh xuân, trong mắt nàng có sợ hãi, có ghen ghét, rõ ràng hoàng thượng yêu nàng như vậy, nàng lại vẫn sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất đi. Vì vậy, hài tử từng người một đều chết từ trong trứng nước, người người đều sợ nàng, hoàng thượng cưng chìu, thành một đạo bùa chú đòi mạng.Không lâu về sau, ta nhận được một đạo lệnh điều đi nhậm chất quản lý kho tàng, đây là một chức vụ nhàn hạ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là thống kê của cải hoàng gia.Nói thật, đây là chức vị cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày cũng chỉ có thể nhìn thấy một hai người, trong này, cả ngày chỉ có đối diện với núi vàng núi bạc, có người có lẽ sẽ hưng phấn run tay, nhưng thấy nhiều rồi, sự việc cũng chỉ có như vậy mà thôi.Một ngày kia, ta đang đọc sách, chợt ánh sáng bị che đi, ta ngẩng đầu lên, ánh sáng bị che khuất nên ta nhìn không không rõ mặt người tới, chỉ nghe được hắn nói: "Đã quen thuộc công việc nơi này chưa?"Ta hơi có chút kinh ngạc, đứng lên: "Trương công công."Hắn mỉm cười gật đầu một cái, "Công việc ở nơi này sẽ không hội quá buồn chán đi?"Ta đột nhiên ý thức được, là do hắn vận dụng quan hệ, điều ta tới nơi này."Nô tỳ xưa nay yêu thích yên tĩnh, không sợ buồn chán." Trong lòng ta đối với hắn có một tia cảm kích, trong cung khó được nhất, chính là thanh tĩnh."Hãy làm cho tốt." Hắn chỉ điểm ta mấy câu mới rời đi.Ta đã từng nghĩ, trong hoàng cung là nơi tối tăm bẩn thỉu, nhưng không nghĩ, ở nơi tối tăm này, cũng sẽ có một tia ánh sáng, ở nơi ô trọc vùng lầy, cũng có thể có một cỗ thanh lưu.Không chỉ là Trương công công Trương Mẫn, mà nhiều hơn, còn những người khác mà ta biết.

Trong thâm cung, mấy ai có thể cảm nhận được phận người nhỏ bé không thể đấu tranh để sinh tồn mà bi ai.

Một số người đã từng nhờ ta viết qua gia thư, năm nay đã không còn, nhưng
chắc chắn sẽ có người mới lại đến, lại tiếp tục những lời răn, lại tiếp
tục những việc kia.

Trong mấy năm này, trong và ngoài cung xảy ra không ít chuyện, nhưng thường xuyên vang lên ở bên tai ta, không gì
khác ngoài ba chữ “Vạn quý phi”. Thật là một nữ nhân vừa đáng sợ, vừa
đáng thương. Ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa liếc thấy nàng một cái,
trên gương mặt nàng đã không còn dấu vết tuổi thanh xuân, trong mắt nàng có sợ hãi, có ghen ghét, rõ ràng hoàng thượng yêu nàng như vậy, nàng
lại vẫn sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất đi. Vì vậy, hài tử từng người một
đều chết từ trong trứng nước, người người đều sợ nàng, hoàng thượng cưng chìu, thành một đạo bùa chú đòi mạng.

Không lâu về sau, ta nhận
được một đạo lệnh điều đi nhậm chất quản lý kho tàng, đây là một chức vụ nhàn hạ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là thống kê của cải hoàng gia.

Nói thật, đây là chức vị cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày cũng chỉ có thể nhìn
thấy một hai người, trong này, cả ngày chỉ có đối diện với núi vàng núi
bạc, có người có lẽ sẽ hưng phấn run tay, nhưng thấy nhiều rồi, sự việc
cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Một ngày kia, ta đang đọc sách, chợt ánh sáng bị che đi, ta ngẩng đầu lên, ánh sáng bị che khuất nên ta nhìn không không rõ mặt người tới, chỉ nghe được hắn nói: "Đã quen thuộc
công việc nơi này chưa?"

Ta hơi có chút kinh ngạc, đứng lên: "Trương công công."

Hắn mỉm cười gật đầu một cái, "Công việc ở nơi này sẽ không hội quá buồn chán đi?"

Ta đột nhiên ý thức được, là do hắn vận dụng quan hệ, điều ta tới nơi này.

"Nô tỳ xưa nay yêu thích yên tĩnh, không sợ buồn chán." Trong lòng ta đối
với hắn có một tia cảm kích, trong cung khó được nhất, chính là thanh
tĩnh.

"Hãy làm cho tốt." Hắn chỉ điểm ta mấy câu mới rời đi.

Ta đã từng nghĩ, trong hoàng cung là nơi tối tăm bẩn thỉu, nhưng không
nghĩ, ở nơi tối tăm này, cũng sẽ có một tia ánh sáng, ở nơi ô trọc vùng
lầy, cũng có thể có một cỗ thanh lưu.

Không chỉ là Trương công công Trương Mẫn, mà nhiều hơn, còn những người khác mà ta biết.

Ai Nói Phù Sinh Không Bằng MộngTác giả: Tùy Vũ Nhi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong âm thanh hỗn loạn, ta tỉnh lại trên một chiếc xe lắc lư, hơi mở rộng tầm mắt, đã thấy trời sáng dần ngoài cửa sổ. Ta đang ngồi trong xe ngựa. Sau khi định thần lại, ta mới nhận thức được đã bị bắt làm tù binh, sắp được đưa vào cung. Trên xe, còn có những thiếu nữ cùng tuổi khác bị bắt giống như ta, trên sắc mặt trắng noãn mang theo tia sợ hãi hoang mang về tương lai, chúng ta đang trên đường tiến đến cung điện vàng son hoa lệ, cũng là nơi thiên hiểm khác thường. "Tiểu Kỷ, ngươi đã tỉnh!" A Uyển kích động bắt lấy tay ta, mặc dù giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn là đánh thức mấy người khác, bởi vốn là, ở vào hoàn cảnh này đã rất khó đi vào giấc ngủ. "Tiểu Kỷ, ngươi có khỏe không?" Bên cạnh lập tức có mấy cô gái vây quanh. Ta há miệng, lại phát hiện cổ họng nóng như thiêu đốt nói không ra lời. "Tiểu Kỷ, ngươi hãy uống ít nước." A Uyển không biết từ nơi nào tìm ra một túi nước, đưa đến trong tay ta. Mấy ngày trước, các nàng là bình dân bá tánh, mà ta là thượng quan nữ nhi, hôm nay,… Trong thâm cung, mấy ai có thể cảm nhận được phận người nhỏ bé không thể đấu tranh để sinh tồn mà bi ai.Một số người đã từng nhờ ta viết qua gia thư, năm nay đã không còn, nhưng chắc chắn sẽ có người mới lại đến, lại tiếp tục những lời răn, lại tiếp tục những việc kia.Trong mấy năm này, trong và ngoài cung xảy ra không ít chuyện, nhưng thường xuyên vang lên ở bên tai ta, không gì khác ngoài ba chữ “Vạn quý phi”. Thật là một nữ nhân vừa đáng sợ, vừa đáng thương. Ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa liếc thấy nàng một cái, trên gương mặt nàng đã không còn dấu vết tuổi thanh xuân, trong mắt nàng có sợ hãi, có ghen ghét, rõ ràng hoàng thượng yêu nàng như vậy, nàng lại vẫn sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất đi. Vì vậy, hài tử từng người một đều chết từ trong trứng nước, người người đều sợ nàng, hoàng thượng cưng chìu, thành một đạo bùa chú đòi mạng.Không lâu về sau, ta nhận được một đạo lệnh điều đi nhậm chất quản lý kho tàng, đây là một chức vụ nhàn hạ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là thống kê của cải hoàng gia.Nói thật, đây là chức vị cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày cũng chỉ có thể nhìn thấy một hai người, trong này, cả ngày chỉ có đối diện với núi vàng núi bạc, có người có lẽ sẽ hưng phấn run tay, nhưng thấy nhiều rồi, sự việc cũng chỉ có như vậy mà thôi.Một ngày kia, ta đang đọc sách, chợt ánh sáng bị che đi, ta ngẩng đầu lên, ánh sáng bị che khuất nên ta nhìn không không rõ mặt người tới, chỉ nghe được hắn nói: "Đã quen thuộc công việc nơi này chưa?"Ta hơi có chút kinh ngạc, đứng lên: "Trương công công."Hắn mỉm cười gật đầu một cái, "Công việc ở nơi này sẽ không hội quá buồn chán đi?"Ta đột nhiên ý thức được, là do hắn vận dụng quan hệ, điều ta tới nơi này."Nô tỳ xưa nay yêu thích yên tĩnh, không sợ buồn chán." Trong lòng ta đối với hắn có một tia cảm kích, trong cung khó được nhất, chính là thanh tĩnh."Hãy làm cho tốt." Hắn chỉ điểm ta mấy câu mới rời đi.Ta đã từng nghĩ, trong hoàng cung là nơi tối tăm bẩn thỉu, nhưng không nghĩ, ở nơi tối tăm này, cũng sẽ có một tia ánh sáng, ở nơi ô trọc vùng lầy, cũng có thể có một cỗ thanh lưu.Không chỉ là Trương công công Trương Mẫn, mà nhiều hơn, còn những người khác mà ta biết.

Chương 3: Thăng cấp