Trời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được…
Chương 18
Hào Môn Lãnh ThêTác giả: Phú Sĩ Sơn HạTruyện Ngôn TìnhTrời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được… “Mặc Mặc!”Tiếng gọi của Vân Phong làm Tưởng Mặc giật mình, cô lại có thể thất thần đến mức ngay cả anh trở về cũng không biết.Tưởng Mặc nâng mắt nhìn về phía Vân Phong, miễn cưỡng nở một nụ cười đối với anh “Phong? Anh đã về.”Vân Phong gật đầu, đi đến gần cô, “Mặc Mặc. Em làm sao vậy , anh vừa gọi mấy lần liền, em đang suy nghĩmà chăm chú như vậy?”“Hả? Không có gì …” Cô cúi đầu, không nhìn vào mắt anh.“Mặc Mặc, em lại không vui sao? Nói cho anh biết, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?”Tưởng Mặc cắn môi, dừng trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở miệng.“Chuyện em đang suy nghĩ, anh thật sự muốn nghe sao?”“Đương nhiên.”“Nhưng mà, em sợ anh lại cười em, cả ngày chỉ triền miên trong mấy chuyện cổ tích?”“Hả? Em lại bị chuyện nào làm cho cảm động rồi?”Tưởng Mặc chăm chú nhìn vào ánh mắt của Vân Phong “Phong, anh có biết nhạc sĩ em thích nhất là ai không?”“Ừm, là Johannes Brahms.”“Vậy anh biết vì sao em thích ông ấy không?”“Nhất định là bởi vì nhạc của ông ta dễ nghe, rất có ý nghĩa, làm cho người ta cảm động.”Tưởng Mặc lắc đầu “Đấy chỉ là một nguyên nhân trong đó, tác phẩm của ông khiến em rung động, nhưng còn có một nguyên nhân khác để em cảm động.”“Là gì?”“Đó chính là tình yêu của ông. Trong cuộc đời Johannes Brahms tình yêu của ông vô cùng sâu đậm, lúc tuổi già, khi thân thể ông đang bệnh tình nguy kịch, tuyệt vọng và thống khổ chạy vòng Châu Âu, ông vội vã đi chỉ để tham gia một đám tang. Ông vĩnh viễn không thể nhìn được khuôn mặt người ngủ đằng sau thập tức giá một lần nào nữa. Một mình ông cô độc đứng trước mộ, đặt cây đàn violin trên vai, kéo một khúc nhạc không ai biết tên, kể hết tấm chân tình 43 năm và 40 năm thương nhớ. Người nghe chỉ có người trong mộ. Bà tên là Clara. Bà là vợ của nhạc sĩ Schumann, cô của Johannes Brahms.”Vân Phong đã từng nghe câu chuyện buồn này. “Anh biết, cả đờiJohannes Brahms chỉ yêu Clara, em đang đồng cảm với ông ấy sao?”Tưởng Mặc nhẹ nhàng nói “Vâng, em rất đồng cảm với ông ấy, không thể ở cùng với người mình yêu. Nhưng em càng kính nể thái độ đúng mực và phẩm chất của ông, Clara là cô của ông, cho dù Johannes Brahms yêu Clara ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận của mình, lý trí ngăn cảm tình cảm của Johannes Brahms, ông dùng khoảng cách không gian làm cách ngăn cản tình cảm của mình. Cho nên, ông lựa chọn rồi đi, vĩnh viễn không gặp gỡ. Em rất kính nể tác phong của ông, em nghĩ, chỉ có một người có thể nắm chắt lý trí như thế, mới có thể nắm chặt dây đàn.”Khi tình yêu bùng nổ giống như một cơn đại hồng thuỷ không thể ngăn cản. Nhưng Johannes Brahms tuyệt đối không để cơn sóng tình yêu đập tan lý trí của mình.Đây là lời nhắc nhở cũng là lời cảnh báo mà Tưởng Mặc dành cho Vân Phong, thân phận không thích hợp thì không cho phép tình yêu tồn tại. Cũng như anh bây giờ đối với Tần Quyến.Tưởng Mặc cảm thấy, thân thể của Vân Phong đột nhiên cứng ngắc.Anh chắc hẳn không thể ngờ được, một câu chuyện anh và cô đều biết, lần đầu tiện lại không có cùng cảm giác giống nhau.Cô đã k*ch th*ch đến anh đi?Tưởng Mặc âm thầm thở dài, bốn năm, cô không còn là một đứa bé đơn thuần không hiểu chuyện nữa. Anh trước giờ đều diễn kịch với cô, bây giờ đến phiên cô sao?
“Mặc Mặc!”
Tiếng gọi của Vân Phong làm Tưởng Mặc giật mình, cô
lại có thể thất thần đến mức ngay cả anh trở về cũng không biết.
Tưởng Mặc nâng mắt nhìn về phía Vân Phong, miễn cưỡng
nở một nụ cười đối với anh “Phong? Anh đã về.”
Vân Phong gật đầu, đi đến gần cô, “Mặc Mặc. Em làm sao
vậy , anh vừa gọi mấy lần liền, em đang suy nghĩmà chăm chú như vậy?”
“Hả? Không có gì …” Cô cúi đầu, không nhìn vào mắt
anh.
“Mặc Mặc, em lại không vui sao? Nói cho anh biết, rốt
cuộc em đang nghĩ gì vậy?”
Tưởng Mặc cắn môi, dừng trong chốc lát, sau đó chậm
rãi mở miệng.
“Chuyện em đang suy nghĩ, anh thật sự muốn nghe sao?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà, em sợ anh lại cười em, cả ngày chỉ triền
miên trong mấy chuyện cổ tích?”
“Hả? Em lại bị chuyện nào làm cho cảm động rồi?”
Tưởng Mặc chăm chú nhìn vào ánh mắt của Vân Phong
“Phong, anh có biết nhạc sĩ em thích nhất là ai không?”
“Ừm, là Johannes
Brahms.”
“Vậy anh biết vì sao em thích ông ấy không?”
“Nhất định là bởi vì nhạc của ông ta dễ nghe, rất có ý
nghĩa, làm cho người ta cảm động.”
Tưởng Mặc lắc đầu “Đấy chỉ là một nguyên nhân trong
đó, tác phẩm của ông khiến em rung động, nhưng còn có một nguyên nhân khác để
em cảm động.”
“Là gì?”
“Đó chính là tình yêu của ông. Trong cuộc đời Johannes Brahms tình yêu của ông vô cùng sâu đậm, lúc tuổi già, khi thân thể ông đang
bệnh tình nguy kịch, tuyệt vọng và thống khổ chạy vòng Châu Âu, ông vội vã đi
chỉ để tham gia một đám tang. Ông vĩnh viễn không thể nhìn được khuôn mặt người
ngủ đằng sau thập tức giá một lần nào nữa. Một mình ông cô độc đứng trước mộ,
đặt cây đàn violin trên vai, kéo một khúc nhạc không ai biết tên, kể hết tấm
chân tình 43 năm và 40 năm thương nhớ. Người nghe chỉ có người trong mộ. Bà tên
là Clara. Bà là vợ của nhạc sĩ Schumann, cô của Johannes Brahms.”
Vân Phong đã từng nghe câu chuyện buồn này. “Anh biết,
cả đờiJohannes Brahms chỉ yêu Clara, em đang đồng cảm với ông ấy sao?”
Tưởng Mặc nhẹ nhàng nói “Vâng, em rất đồng cảm với ông
ấy, không thể ở cùng với người mình yêu. Nhưng em càng kính nể thái độ đúng mực
và phẩm chất của ông, Clara là cô của ông, cho dù Johannes
Brahms yêu Clara ngay từ cái nhìn
đầu tiên, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận của mình, lý trí ngăn cảm
tình cảm của Johannes Brahms, ông
dùng khoảng cách không gian làm cách ngăn cản tình cảm của mình. Cho nên, ông
lựa chọn rồi đi, vĩnh viễn không gặp gỡ. Em rất kính nể tác phong của ông, em
nghĩ, chỉ có một người có thể nắm chắt lý trí như thế, mới có thể nắm chặt dây
đàn.”
Khi tình yêu bùng nổ giống như một cơn đại hồng thuỷ
không thể ngăn cản. Nhưng Johannes Brahms tuyệt đối không để cơn sóng tình yêu đập tan lý trí của mình.
Đây là lời nhắc nhở cũng là lời cảnh báo mà Tưởng Mặc
dành cho Vân Phong, thân phận không thích hợp thì không cho phép tình yêu tồn
tại. Cũng như anh bây giờ đối với Tần Quyến.
Tưởng Mặc cảm thấy, thân thể của Vân Phong đột nhiên
cứng ngắc.
Anh chắc hẳn không thể ngờ được, một câu chuyện anh và
cô đều biết, lần đầu tiện lại không có cùng cảm giác giống nhau.
Cô đã k*ch th*ch đến anh đi?
Tưởng Mặc âm thầm thở dài, bốn năm, cô không còn là
một đứa bé đơn thuần không hiểu chuyện nữa. Anh trước giờ đều diễn kịch với cô,
bây giờ đến phiên cô sao?
Hào Môn Lãnh ThêTác giả: Phú Sĩ Sơn HạTruyện Ngôn TìnhTrời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được… “Mặc Mặc!”Tiếng gọi của Vân Phong làm Tưởng Mặc giật mình, cô lại có thể thất thần đến mức ngay cả anh trở về cũng không biết.Tưởng Mặc nâng mắt nhìn về phía Vân Phong, miễn cưỡng nở một nụ cười đối với anh “Phong? Anh đã về.”Vân Phong gật đầu, đi đến gần cô, “Mặc Mặc. Em làm sao vậy , anh vừa gọi mấy lần liền, em đang suy nghĩmà chăm chú như vậy?”“Hả? Không có gì …” Cô cúi đầu, không nhìn vào mắt anh.“Mặc Mặc, em lại không vui sao? Nói cho anh biết, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?”Tưởng Mặc cắn môi, dừng trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở miệng.“Chuyện em đang suy nghĩ, anh thật sự muốn nghe sao?”“Đương nhiên.”“Nhưng mà, em sợ anh lại cười em, cả ngày chỉ triền miên trong mấy chuyện cổ tích?”“Hả? Em lại bị chuyện nào làm cho cảm động rồi?”Tưởng Mặc chăm chú nhìn vào ánh mắt của Vân Phong “Phong, anh có biết nhạc sĩ em thích nhất là ai không?”“Ừm, là Johannes Brahms.”“Vậy anh biết vì sao em thích ông ấy không?”“Nhất định là bởi vì nhạc của ông ta dễ nghe, rất có ý nghĩa, làm cho người ta cảm động.”Tưởng Mặc lắc đầu “Đấy chỉ là một nguyên nhân trong đó, tác phẩm của ông khiến em rung động, nhưng còn có một nguyên nhân khác để em cảm động.”“Là gì?”“Đó chính là tình yêu của ông. Trong cuộc đời Johannes Brahms tình yêu của ông vô cùng sâu đậm, lúc tuổi già, khi thân thể ông đang bệnh tình nguy kịch, tuyệt vọng và thống khổ chạy vòng Châu Âu, ông vội vã đi chỉ để tham gia một đám tang. Ông vĩnh viễn không thể nhìn được khuôn mặt người ngủ đằng sau thập tức giá một lần nào nữa. Một mình ông cô độc đứng trước mộ, đặt cây đàn violin trên vai, kéo một khúc nhạc không ai biết tên, kể hết tấm chân tình 43 năm và 40 năm thương nhớ. Người nghe chỉ có người trong mộ. Bà tên là Clara. Bà là vợ của nhạc sĩ Schumann, cô của Johannes Brahms.”Vân Phong đã từng nghe câu chuyện buồn này. “Anh biết, cả đờiJohannes Brahms chỉ yêu Clara, em đang đồng cảm với ông ấy sao?”Tưởng Mặc nhẹ nhàng nói “Vâng, em rất đồng cảm với ông ấy, không thể ở cùng với người mình yêu. Nhưng em càng kính nể thái độ đúng mực và phẩm chất của ông, Clara là cô của ông, cho dù Johannes Brahms yêu Clara ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thân phận của mình, lý trí ngăn cảm tình cảm của Johannes Brahms, ông dùng khoảng cách không gian làm cách ngăn cản tình cảm của mình. Cho nên, ông lựa chọn rồi đi, vĩnh viễn không gặp gỡ. Em rất kính nể tác phong của ông, em nghĩ, chỉ có một người có thể nắm chắt lý trí như thế, mới có thể nắm chặt dây đàn.”Khi tình yêu bùng nổ giống như một cơn đại hồng thuỷ không thể ngăn cản. Nhưng Johannes Brahms tuyệt đối không để cơn sóng tình yêu đập tan lý trí của mình.Đây là lời nhắc nhở cũng là lời cảnh báo mà Tưởng Mặc dành cho Vân Phong, thân phận không thích hợp thì không cho phép tình yêu tồn tại. Cũng như anh bây giờ đối với Tần Quyến.Tưởng Mặc cảm thấy, thân thể của Vân Phong đột nhiên cứng ngắc.Anh chắc hẳn không thể ngờ được, một câu chuyện anh và cô đều biết, lần đầu tiện lại không có cùng cảm giác giống nhau.Cô đã k*ch th*ch đến anh đi?Tưởng Mặc âm thầm thở dài, bốn năm, cô không còn là một đứa bé đơn thuần không hiểu chuyện nữa. Anh trước giờ đều diễn kịch với cô, bây giờ đến phiên cô sao?