Trời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được…
Chương 58
Hào Môn Lãnh ThêTác giả: Phú Sĩ Sơn HạTruyện Ngôn TìnhTrời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được… Ánh nắng rực rỡ chiếu vào bên trong phòng, Vân Phong tỉnh dậy đầu tiên, Tưởng Mặc vẫn không nhúc nhích, dùng tư thế ngủ say rúc trong lòng anh. Nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, khoé miệng Vân Phong không kìm được lộ ra một nụ cười thoả mãn,anh đã làm cô chết mệt rồi sao?Một buổi tối làm vài lần hình như quá nhiều, nhưng anh thật sự không kìm được d*c v*ng muốn cô, dù sao thì đã lâu rồi bọn họ chưa chạm nhau.Vân Phong quyến luyến hô hấp rất nhỏ của cô, cứ như vậy ôm cô, lặng lẽ đợi cô tỉnh lại.Một lúc lâu sau, Tưởng Mặc cuối cùng cũng mở mắt, đập vào mắt chính là đồi ngực tr*n tr** của anh, mặt cô đỏ ửng lên.Vân Phong phát hiện ra động tác của cô, nhẹ giọng hỏi “Mặc Mặc, em tỉnh rồi, mệt không?”Tưởng Mặc lại chôn đầu xuống “Vẫn ổn…”Sự thẹn thùng của cô làm cho tâm tình Vân Phong tốt hơn, anh ôn nhu vươn tay, nâng cẳm của cô lên, để cô nhìn anh “Mặc Mặc, em cảm thấy hạnh phúc không?”Cô gật đầu “ừm. Từ rất lâu trước kia em đã mơ một ngày tỉnh dậy, có thể nhìn thấy anh còn nằm bên cạnh em, em chờ hơn bốn năm, cuối cùng cũng thành hiện thực rồi…”Trong ánh mắt của Vân Phong lộ ra kinh ngạc “Mặc Mặc, vì sao em không sớm nói cho anh biết, em trước tiếp nói cho anh, anh …”“Như vậy sẽ không có ý nghĩa, em biết anh chiều em, thương em, chỉ cần em mở miệng, anh sẽ làm. Nhưng mà, đấy không phải điều em muốn, anh hiểu không?”Vân Phong nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng sự chua xót “Mặc Mặc … Anh làm thế nào để đền bù cho em đây, anh cảm thấy cho dù mình có làm gì đi nữa cũng không thể bù đắp lại tất cả được.”Tưởng Mặc đưa tay xoa gương mặt của anh “Em muốn anh dùng một đời một thế bồi thường. Anh đồng ý không?”Vân Phong mở mắt “Không”Ngón tay của Tưởng Mặc cứng đờ, tâm cũng run lên.“Anh dùng đời đời kiếp kiếp”Dứt lời, Vân Phong kéo người cô ôm thật chặt vào lòng “Sau này mỗi buổi sáng, anh phải để em nhìn anh ““Ừm”Nước mắt của Mặc Mặc chảy dài trên vai anh, ủ ấm lẫn nhau***Tình yêu của Vân Phong và Mặc Mặc cuối cùng cũng nở hoa, còn mây mù trong Tưởng gia ngày càng trầm trọng.Sáng sớm, Tưởng Ngạn Chiêu triệu tập tất cả người nhà. Tuyên bố một tin xấu.“Liêm chính công sở và cảnh sát đã liên hợp khởi tố. Nói cách khác, tập đoàn tài chính Tưởng gia đã xong rồi.”Thân thể Tưởng Mặc cứng đờ, thanh âm của cô cũng có chút run rẩy “Anh … Cha sẽ thế nào đây?”“Bây giờ còn rất khó nói. Anh tìm luật sư tốt nhất, nhừng mà chúng ta đều phải chuẩn bị tư tưởng.”Tưởng Mặc nắm chtự tay Vân Phong, hấp thụ sức mạnh lớn duy trì tâm tình của mình.Biểu cảm của Tưởng Hàm trở nên nghiêm túc “Anh, cha để lại công ty cho anh mà? Anh tính làm thế nào?”“Hiện tại nhất định không thể hoạt động tốt. Anh xem tình hình, đây đều là công ty điện tử, khoa học kỹ thuật, cần tiến cử nhân tài mới, nhưng hiện tại không có quản lý, trong thời gian ngắn không thể đi vào quỹ đạo được.”“Anh đã thương lượng cùng ông nội chưa?”“Đã thương lượng qua. Ông nội muốn chúng ta mau chóng xử lý chuyện bên này, sau đó qua nước ngoài.”
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào bên trong phòng, Vân Phong
tỉnh dậy đầu tiên, Tưởng Mặc vẫn không nhúc nhích, dùng tư thế ngủ say rúc
trong lòng anh. Nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, khoé miệng Vân Phong không kìm
được lộ ra một nụ cười thoả mãn,anh đã làm cô chết mệt rồi sao?
Một buổi tối làm vài lần hình như quá nhiều, nhưng anh
thật sự không kìm được d*c v*ng muốn cô, dù sao thì đã lâu rồi bọn họ chưa chạm
nhau.
Vân Phong quyến luyến hô hấp rất nhỏ của cô, cứ như
vậy ôm cô, lặng lẽ đợi cô tỉnh lại.
Một lúc lâu sau, Tưởng Mặc cuối cùng cũng mở mắt, đập
vào mắt chính là đồi ngực tr*n tr** của anh, mặt cô đỏ ửng lên.
Vân Phong phát hiện ra động tác của cô, nhẹ giọng hỏi
“Mặc Mặc, em tỉnh rồi, mệt không?”
Tưởng Mặc lại chôn đầu xuống “Vẫn ổn…”
Sự thẹn thùng của cô làm cho tâm tình Vân Phong tốt
hơn, anh ôn nhu vươn tay, nâng cẳm của cô lên, để cô nhìn anh “Mặc Mặc, em cảm
thấy hạnh phúc không?”
Cô gật đầu “ừm. Từ rất lâu trước kia em đã mơ một ngày
tỉnh dậy, có thể nhìn thấy anh còn nằm bên cạnh em, em chờ hơn bốn năm, cuối
cùng cũng thành hiện thực rồi…”
Trong ánh mắt của Vân Phong lộ ra kinh ngạc “Mặc Mặc,
vì sao em không sớm nói cho anh biết, em trước tiếp nói cho anh, anh …”
“Như vậy sẽ không có ý nghĩa, em biết anh chiều em,
thương em, chỉ cần em mở miệng, anh sẽ làm. Nhưng mà, đấy không phải điều em
muốn, anh hiểu không?”
Vân Phong nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng sự chua xót
“Mặc Mặc … Anh làm thế nào để đền bù cho em đây, anh cảm thấy cho dù mình có
làm gì đi nữa cũng không thể bù đắp lại tất cả được.”
Tưởng Mặc đưa tay xoa gương mặt của anh “Em muốn anh
dùng một đời một thế bồi thường. Anh đồng ý không?”
Vân Phong mở mắt “Không”
Ngón tay của Tưởng Mặc cứng đờ, tâm cũng run lên.
“Anh dùng đời đời kiếp kiếp”
Dứt lời, Vân Phong kéo người cô ôm thật chặt vào lòng
“Sau này mỗi buổi sáng, anh phải để em nhìn anh “
“Ừm”
Nước mắt của Mặc Mặc chảy dài trên vai anh, ủ ấm lẫn
nhau
***
Tình yêu của Vân Phong và Mặc Mặc cuối cùng cũng nở
hoa, còn mây mù trong Tưởng gia ngày càng trầm trọng.
Sáng sớm, Tưởng Ngạn Chiêu triệu tập tất cả người nhà.
Tuyên bố một tin xấu.
“Liêm chính công sở và cảnh sát đã liên hợp khởi tố.
Nói cách khác, tập đoàn tài chính Tưởng gia đã xong rồi.”
Thân thể Tưởng Mặc cứng đờ, thanh âm của cô cũng có
chút run rẩy “Anh … Cha sẽ thế nào đây?”
“Bây giờ còn rất khó nói. Anh tìm luật sư tốt nhất,
nhừng mà chúng ta đều phải chuẩn bị tư tưởng.”
Tưởng Mặc nắm chtự tay Vân Phong, hấp thụ sức mạnh lớn
duy trì tâm tình của mình.
Biểu cảm của Tưởng Hàm trở nên nghiêm túc “Anh, cha để
lại công ty cho anh mà? Anh tính làm thế nào?”
“Hiện tại nhất định không thể hoạt động tốt. Anh xem
tình hình, đây đều là công ty điện tử, khoa học kỹ thuật, cần tiến cử nhân tài
mới, nhưng hiện tại không có quản lý, trong thời gian ngắn không thể đi vào quỹ
đạo được.”
“Anh đã thương lượng cùng ông nội chưa?”
“Đã thương lượng qua. Ông nội muốn chúng ta mau chóng
xử lý chuyện bên này, sau đó qua nước ngoài.”
Hào Môn Lãnh ThêTác giả: Phú Sĩ Sơn HạTruyện Ngôn TìnhTrời dần dần sáng, sáng sớm ánh mặt trời chói mặt còn chưa thoải mái chiếu xuống, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rời giường rất nhỏ. Tưởng Mặc gần đây luôn ngủ rất nông, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng có thể đánh thức cô, huống chi là âm thanh phát ra kia là từ người bên gối mình. Anh đứng dậy từ cạnh giừơng, trong chớp mắt thoáng lạnh. Nhưng cô đã thành thói quen, anh luôn luôn như thế. Tưởng Mặc nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trong lòng đếm thời gian, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây … Cô biết anh đang mặc quần áo, động tác rất chậm rất chậm, chắc là sợ đánh thức cô. Anh quay về hướng gương lớn, đầu tiên là mặc áo sơmi lên, sau đó là quần dài, đương nhiên, quần áo này đều được anh lấy ra từ trong tủ quần áo trước đấy , quần áo rải rác trên sàn là kết quả của việc phóng túng đêm qua, đã không thích hợp để mặc tiếp. Từ tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra chỗ anh,cô có thể biết, anh đang đeo caravat, trước sau như một, anh vẫn không thành thục lắm, thậm chí cô còn có thể tượng tượng được… Ánh nắng rực rỡ chiếu vào bên trong phòng, Vân Phong tỉnh dậy đầu tiên, Tưởng Mặc vẫn không nhúc nhích, dùng tư thế ngủ say rúc trong lòng anh. Nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, khoé miệng Vân Phong không kìm được lộ ra một nụ cười thoả mãn,anh đã làm cô chết mệt rồi sao?Một buổi tối làm vài lần hình như quá nhiều, nhưng anh thật sự không kìm được d*c v*ng muốn cô, dù sao thì đã lâu rồi bọn họ chưa chạm nhau.Vân Phong quyến luyến hô hấp rất nhỏ của cô, cứ như vậy ôm cô, lặng lẽ đợi cô tỉnh lại.Một lúc lâu sau, Tưởng Mặc cuối cùng cũng mở mắt, đập vào mắt chính là đồi ngực tr*n tr** của anh, mặt cô đỏ ửng lên.Vân Phong phát hiện ra động tác của cô, nhẹ giọng hỏi “Mặc Mặc, em tỉnh rồi, mệt không?”Tưởng Mặc lại chôn đầu xuống “Vẫn ổn…”Sự thẹn thùng của cô làm cho tâm tình Vân Phong tốt hơn, anh ôn nhu vươn tay, nâng cẳm của cô lên, để cô nhìn anh “Mặc Mặc, em cảm thấy hạnh phúc không?”Cô gật đầu “ừm. Từ rất lâu trước kia em đã mơ một ngày tỉnh dậy, có thể nhìn thấy anh còn nằm bên cạnh em, em chờ hơn bốn năm, cuối cùng cũng thành hiện thực rồi…”Trong ánh mắt của Vân Phong lộ ra kinh ngạc “Mặc Mặc, vì sao em không sớm nói cho anh biết, em trước tiếp nói cho anh, anh …”“Như vậy sẽ không có ý nghĩa, em biết anh chiều em, thương em, chỉ cần em mở miệng, anh sẽ làm. Nhưng mà, đấy không phải điều em muốn, anh hiểu không?”Vân Phong nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng sự chua xót “Mặc Mặc … Anh làm thế nào để đền bù cho em đây, anh cảm thấy cho dù mình có làm gì đi nữa cũng không thể bù đắp lại tất cả được.”Tưởng Mặc đưa tay xoa gương mặt của anh “Em muốn anh dùng một đời một thế bồi thường. Anh đồng ý không?”Vân Phong mở mắt “Không”Ngón tay của Tưởng Mặc cứng đờ, tâm cũng run lên.“Anh dùng đời đời kiếp kiếp”Dứt lời, Vân Phong kéo người cô ôm thật chặt vào lòng “Sau này mỗi buổi sáng, anh phải để em nhìn anh ““Ừm”Nước mắt của Mặc Mặc chảy dài trên vai anh, ủ ấm lẫn nhau***Tình yêu của Vân Phong và Mặc Mặc cuối cùng cũng nở hoa, còn mây mù trong Tưởng gia ngày càng trầm trọng.Sáng sớm, Tưởng Ngạn Chiêu triệu tập tất cả người nhà. Tuyên bố một tin xấu.“Liêm chính công sở và cảnh sát đã liên hợp khởi tố. Nói cách khác, tập đoàn tài chính Tưởng gia đã xong rồi.”Thân thể Tưởng Mặc cứng đờ, thanh âm của cô cũng có chút run rẩy “Anh … Cha sẽ thế nào đây?”“Bây giờ còn rất khó nói. Anh tìm luật sư tốt nhất, nhừng mà chúng ta đều phải chuẩn bị tư tưởng.”Tưởng Mặc nắm chtự tay Vân Phong, hấp thụ sức mạnh lớn duy trì tâm tình của mình.Biểu cảm của Tưởng Hàm trở nên nghiêm túc “Anh, cha để lại công ty cho anh mà? Anh tính làm thế nào?”“Hiện tại nhất định không thể hoạt động tốt. Anh xem tình hình, đây đều là công ty điện tử, khoa học kỹ thuật, cần tiến cử nhân tài mới, nhưng hiện tại không có quản lý, trong thời gian ngắn không thể đi vào quỹ đạo được.”“Anh đã thương lượng cùng ông nội chưa?”“Đã thương lượng qua. Ông nội muốn chúng ta mau chóng xử lý chuyện bên này, sau đó qua nước ngoài.”