Đường Thái Tông (626-649)là thời kì phát triển kinh tế nhất của chế độ phong kiến Trung Quốc. Ngạn gia lâu đời đều chế tạo vũ khí được các vị hoàng thượng trọng dụng. Tổ tiên của Ngạn gia là mũi nhọn của công cuộc giúp triều đình nhà Đường thống nhất đất nước. Cung cấp cho quân binh đầy đủ binh khí để chiến đấu. Từ đó thái thượng hoàng đã ban chiếu chỉ"quân binh chỉ lấy binh khí của Ngạn gia". Từ đó mà Ngạn gia càng phát triển mở rộng lĩnh vực sang buôn bán, quán trọ,y quán,tửu lâu,... Lạc Dương tuy không lớn bằng kinh đô Trường An nhưng so về nhu cầu vật chất lẫn tinh thần đều không thua. Đặc biệt hơn nữa đây là nơi sinh sống của người Ngạn gia. Đường phố đông đúc,dân chúng buôn bán tấp nập,theo định kỳ hai chủ tớ Ngạn Thần và Dạ Nghị Âu đi tuần việc các cửa hàng ở tỉnh thành Đông thu hút biết bao ánh mắt của người nhìn. Dạ Nghị Âu đi sau lưng Ngạn Thần thầm than kể khổ cho mình"giờ ngọ mà còn phải lang thang ngoài đường"ngoài miệng thì nói vậy chứ thật ra trong lòng Dạ Nghị Âu vô…
Chương 5: Rủ người mù đi dạo phố
Ngạn Thiếu Gia Cưng Chiều Nương Tử Ngút TrờiTác giả: Di Tử TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐường Thái Tông (626-649)là thời kì phát triển kinh tế nhất của chế độ phong kiến Trung Quốc. Ngạn gia lâu đời đều chế tạo vũ khí được các vị hoàng thượng trọng dụng. Tổ tiên của Ngạn gia là mũi nhọn của công cuộc giúp triều đình nhà Đường thống nhất đất nước. Cung cấp cho quân binh đầy đủ binh khí để chiến đấu. Từ đó thái thượng hoàng đã ban chiếu chỉ"quân binh chỉ lấy binh khí của Ngạn gia". Từ đó mà Ngạn gia càng phát triển mở rộng lĩnh vực sang buôn bán, quán trọ,y quán,tửu lâu,... Lạc Dương tuy không lớn bằng kinh đô Trường An nhưng so về nhu cầu vật chất lẫn tinh thần đều không thua. Đặc biệt hơn nữa đây là nơi sinh sống của người Ngạn gia. Đường phố đông đúc,dân chúng buôn bán tấp nập,theo định kỳ hai chủ tớ Ngạn Thần và Dạ Nghị Âu đi tuần việc các cửa hàng ở tỉnh thành Đông thu hút biết bao ánh mắt của người nhìn. Dạ Nghị Âu đi sau lưng Ngạn Thần thầm than kể khổ cho mình"giờ ngọ mà còn phải lang thang ngoài đường"ngoài miệng thì nói vậy chứ thật ra trong lòng Dạ Nghị Âu vô… Lãnh Tử Tinh ngồi trên bậc thang nghe những âm thanh của các đường kiếm do tiểu nha hoàn nàng luyện và tiếng chỉ bảo của Mai Diệm Tà.Lãnh Tử Tinh thoải mái hưởng thụ sự yên bình này. Không cần lo nghĩ, không cần phập phồng đề phòng sát thủ giết hại. Nhưng không biết sẽ kéo dài được bao lâu."Lãnh tiểu thư đang suy nghĩ gì mà thơ thẩn quá vậy?" Ngạn Thần quan sát Lãnh Tử Tinh thật lâu mới đi lại ngồi bên cạnh Lãnh Tử Tinh làm nàng giật mình."Không có" Lãnh Tử Tinh mỉm cười lắc đầu. Lãnh Tử Tinh thật không hiểu tại sao Ngạn Thần lại phản ứng mạnh khi nàng đồng ý điều kiện thứ hai. Con người này thật khó hiểu."Tiểu thư không bận chứ?" Ngạn Thần thật không hiểu tại sao Lãnh Tử Tinh lúc nào cũng có thể mỉm cười dù cho bao nhiêu năm vẫn không thay đổi."Không có. Ngạn thiếu gia có chuyện gì sao?" Lãnh Tử Tinh nghiêng đầu nhìn Ngạn Thần."Đi dạo phố với ta được không?" Ngạn Thần mở lời đề nghị.Lãnh Tử Tinh phì cười làm Ngạn Thần khó hiểu nhưng không thể không bị nụ cười hồn nhiên của nàng mà lây nhiễm."Sao thế? Tôi nói gì bậy sao?" Ngạn Thần thấy Lãnh Tử Tinh đã bình tĩnh trở lại liền hỏi."Ngạn thiếu gia, ngài thấy có ai mời người mù đi dạo phố không vậy?" Lãnh Tử Tinh thật không biết Ngạn Thần đang giả vờ không để ý hay là thật sự không để ý."Người mù không có nghĩa không thể dạo phố. Không ai có quyền cấm" Ngạn Thần phản bác lại làm cho Lãnh Tử Tinh thật không hiểu tại sao Ngạn Thần lại nổi giận."Ngạn thiếu gia, tại sao ngài có thái độ đó chứ?" Lãnh Tử Tinh hỏi làm Ngạn Thần bất ngờ. Không ngờ Lãnh Tử Tinh lại thẳng thừng như vậy. Nếu vậy thì hắn cũng không ngại nói sự thật là.."Ta muốn làm bằng hữu với tiểu thư""Bằng hữu" Lãnh Tử Tinh ngạc nhiên, rồi mỉm cười "Ngạn thiếu gia, ngài nói giỡn sao?""Không có. Ta nói đều là sự thật" Ngạn Thần khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của Lãnh Tử Tinh làm Lãnh Tử Tinh giật mình rút tay lại."Tại sao?""Chỉ đơn giản ta muốn có một nàng công chúa ngây thơ, dễ thương làm bằng hữu với ta khi ta vui, buồn chia sẽ cùng ta.""Ngạn thiếu gia, ngài có thể tìm Nhạt Binh quận chúa làm bằng hữu""Ta không có tư cách làm bằng hữu của tiểu thư sao?""Ngạn thiếu gia, ngài nói gì vậy? Tôi không dám""Vậy Lãnh tiểu thư đồng ý chứ?"Lãnh Tử Tinh thật không ngờ Ngạn Thần lại dai như vậy. Nên nàng bắt buộc phải đồng ý.
Lãnh Tử Tinh ngồi trên bậc thang nghe những âm thanh của các đường kiếm do tiểu nha hoàn nàng luyện và tiếng chỉ bảo của Mai Diệm Tà.
Lãnh Tử Tinh thoải mái hưởng thụ sự yên bình này. Không cần lo nghĩ, không cần phập phồng đề phòng sát thủ giết hại. Nhưng không biết sẽ kéo dài được bao lâu.
"Lãnh tiểu thư đang suy nghĩ gì mà thơ thẩn quá vậy?" Ngạn Thần quan sát Lãnh Tử Tinh thật lâu mới đi lại ngồi bên cạnh Lãnh Tử Tinh làm nàng giật mình.
"Không có" Lãnh Tử Tinh mỉm cười lắc đầu. Lãnh Tử Tinh thật không hiểu tại sao Ngạn Thần lại phản ứng mạnh khi nàng đồng ý điều kiện thứ hai. Con người này thật khó hiểu.
"Tiểu thư không bận chứ?" Ngạn Thần thật không hiểu tại sao Lãnh Tử Tinh lúc nào cũng có thể mỉm cười dù cho bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.
"Không có. Ngạn thiếu gia có chuyện gì sao?" Lãnh Tử Tinh nghiêng đầu nhìn Ngạn Thần.
"Đi dạo phố với ta được không?" Ngạn Thần mở lời đề nghị.
Lãnh Tử Tinh phì cười làm Ngạn Thần khó hiểu nhưng không thể không bị nụ cười hồn nhiên của nàng mà lây nhiễm.
"Sao thế? Tôi nói gì bậy sao?" Ngạn Thần thấy Lãnh Tử Tinh đã bình tĩnh trở lại liền hỏi.
"Ngạn thiếu gia, ngài thấy có ai mời người mù đi dạo phố không vậy?" Lãnh Tử Tinh thật không biết Ngạn Thần đang giả vờ không để ý hay là thật sự không để ý.
"Người mù không có nghĩa không thể dạo phố. Không ai có quyền cấm" Ngạn Thần phản bác lại làm cho Lãnh Tử Tinh thật không hiểu tại sao Ngạn Thần lại nổi giận.
"Ngạn thiếu gia, tại sao ngài có thái độ đó chứ?" Lãnh Tử Tinh hỏi làm Ngạn Thần bất ngờ. Không ngờ Lãnh Tử Tinh lại thẳng thừng như vậy. Nếu vậy thì hắn cũng không ngại nói sự thật là..
"Ta muốn làm bằng hữu với tiểu thư"
"Bằng hữu" Lãnh Tử Tinh ngạc nhiên, rồi mỉm cười "Ngạn thiếu gia, ngài nói giỡn sao?"
"Không có. Ta nói đều là sự thật" Ngạn Thần khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của Lãnh Tử Tinh làm Lãnh Tử Tinh giật mình rút tay lại.
"Tại sao?"
"Chỉ đơn giản ta muốn có một nàng công chúa ngây thơ, dễ thương làm bằng hữu với ta khi ta vui, buồn chia sẽ cùng ta."
"Ngạn thiếu gia, ngài có thể tìm Nhạt Binh quận chúa làm bằng hữu"
"Ta không có tư cách làm bằng hữu của tiểu thư sao?"
"Ngạn thiếu gia, ngài nói gì vậy? Tôi không dám"
"Vậy Lãnh tiểu thư đồng ý chứ?"
Lãnh Tử Tinh thật không ngờ Ngạn Thần lại dai như vậy. Nên nàng bắt buộc phải đồng ý.
Ngạn Thiếu Gia Cưng Chiều Nương Tử Ngút TrờiTác giả: Di Tử TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐường Thái Tông (626-649)là thời kì phát triển kinh tế nhất của chế độ phong kiến Trung Quốc. Ngạn gia lâu đời đều chế tạo vũ khí được các vị hoàng thượng trọng dụng. Tổ tiên của Ngạn gia là mũi nhọn của công cuộc giúp triều đình nhà Đường thống nhất đất nước. Cung cấp cho quân binh đầy đủ binh khí để chiến đấu. Từ đó thái thượng hoàng đã ban chiếu chỉ"quân binh chỉ lấy binh khí của Ngạn gia". Từ đó mà Ngạn gia càng phát triển mở rộng lĩnh vực sang buôn bán, quán trọ,y quán,tửu lâu,... Lạc Dương tuy không lớn bằng kinh đô Trường An nhưng so về nhu cầu vật chất lẫn tinh thần đều không thua. Đặc biệt hơn nữa đây là nơi sinh sống của người Ngạn gia. Đường phố đông đúc,dân chúng buôn bán tấp nập,theo định kỳ hai chủ tớ Ngạn Thần và Dạ Nghị Âu đi tuần việc các cửa hàng ở tỉnh thành Đông thu hút biết bao ánh mắt của người nhìn. Dạ Nghị Âu đi sau lưng Ngạn Thần thầm than kể khổ cho mình"giờ ngọ mà còn phải lang thang ngoài đường"ngoài miệng thì nói vậy chứ thật ra trong lòng Dạ Nghị Âu vô… Lãnh Tử Tinh ngồi trên bậc thang nghe những âm thanh của các đường kiếm do tiểu nha hoàn nàng luyện và tiếng chỉ bảo của Mai Diệm Tà.Lãnh Tử Tinh thoải mái hưởng thụ sự yên bình này. Không cần lo nghĩ, không cần phập phồng đề phòng sát thủ giết hại. Nhưng không biết sẽ kéo dài được bao lâu."Lãnh tiểu thư đang suy nghĩ gì mà thơ thẩn quá vậy?" Ngạn Thần quan sát Lãnh Tử Tinh thật lâu mới đi lại ngồi bên cạnh Lãnh Tử Tinh làm nàng giật mình."Không có" Lãnh Tử Tinh mỉm cười lắc đầu. Lãnh Tử Tinh thật không hiểu tại sao Ngạn Thần lại phản ứng mạnh khi nàng đồng ý điều kiện thứ hai. Con người này thật khó hiểu."Tiểu thư không bận chứ?" Ngạn Thần thật không hiểu tại sao Lãnh Tử Tinh lúc nào cũng có thể mỉm cười dù cho bao nhiêu năm vẫn không thay đổi."Không có. Ngạn thiếu gia có chuyện gì sao?" Lãnh Tử Tinh nghiêng đầu nhìn Ngạn Thần."Đi dạo phố với ta được không?" Ngạn Thần mở lời đề nghị.Lãnh Tử Tinh phì cười làm Ngạn Thần khó hiểu nhưng không thể không bị nụ cười hồn nhiên của nàng mà lây nhiễm."Sao thế? Tôi nói gì bậy sao?" Ngạn Thần thấy Lãnh Tử Tinh đã bình tĩnh trở lại liền hỏi."Ngạn thiếu gia, ngài thấy có ai mời người mù đi dạo phố không vậy?" Lãnh Tử Tinh thật không biết Ngạn Thần đang giả vờ không để ý hay là thật sự không để ý."Người mù không có nghĩa không thể dạo phố. Không ai có quyền cấm" Ngạn Thần phản bác lại làm cho Lãnh Tử Tinh thật không hiểu tại sao Ngạn Thần lại nổi giận."Ngạn thiếu gia, tại sao ngài có thái độ đó chứ?" Lãnh Tử Tinh hỏi làm Ngạn Thần bất ngờ. Không ngờ Lãnh Tử Tinh lại thẳng thừng như vậy. Nếu vậy thì hắn cũng không ngại nói sự thật là.."Ta muốn làm bằng hữu với tiểu thư""Bằng hữu" Lãnh Tử Tinh ngạc nhiên, rồi mỉm cười "Ngạn thiếu gia, ngài nói giỡn sao?""Không có. Ta nói đều là sự thật" Ngạn Thần khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của Lãnh Tử Tinh làm Lãnh Tử Tinh giật mình rút tay lại."Tại sao?""Chỉ đơn giản ta muốn có một nàng công chúa ngây thơ, dễ thương làm bằng hữu với ta khi ta vui, buồn chia sẽ cùng ta.""Ngạn thiếu gia, ngài có thể tìm Nhạt Binh quận chúa làm bằng hữu""Ta không có tư cách làm bằng hữu của tiểu thư sao?""Ngạn thiếu gia, ngài nói gì vậy? Tôi không dám""Vậy Lãnh tiểu thư đồng ý chứ?"Lãnh Tử Tinh thật không ngờ Ngạn Thần lại dai như vậy. Nên nàng bắt buộc phải đồng ý.