Tác giả:

Đường Thái Tông (626-649)là thời kì phát triển kinh tế nhất của chế độ phong kiến Trung Quốc. Ngạn gia lâu đời đều chế tạo vũ khí được các vị hoàng thượng trọng dụng. Tổ tiên của Ngạn gia là mũi nhọn của công cuộc giúp triều đình nhà Đường thống nhất đất nước. Cung cấp cho quân binh đầy đủ binh khí để chiến đấu. Từ đó thái thượng hoàng đã ban chiếu chỉ"quân binh chỉ lấy binh khí của Ngạn gia". Từ đó mà Ngạn gia càng phát triển mở rộng lĩnh vực sang buôn bán, quán trọ,y quán,tửu lâu,... Lạc Dương tuy không lớn bằng kinh đô Trường An nhưng so về nhu cầu vật chất lẫn tinh thần đều không thua. Đặc biệt hơn nữa đây là nơi sinh sống của người Ngạn gia. Đường phố đông đúc,dân chúng buôn bán tấp nập,theo định kỳ hai chủ tớ Ngạn Thần và Dạ Nghị Âu đi tuần việc các cửa hàng ở tỉnh thành Đông thu hút biết bao ánh mắt của người nhìn. Dạ Nghị Âu đi sau lưng Ngạn Thần thầm than kể khổ cho mình"giờ ngọ mà còn phải lang thang ngoài đường"ngoài miệng thì nói vậy chứ thật ra trong lòng  Dạ Nghị Âu vô…

Chương 6: Yêu cô ấy sẽ gặp tai họa

Ngạn Thiếu Gia Cưng Chiều Nương Tử Ngút TrờiTác giả: Di Tử TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐường Thái Tông (626-649)là thời kì phát triển kinh tế nhất của chế độ phong kiến Trung Quốc. Ngạn gia lâu đời đều chế tạo vũ khí được các vị hoàng thượng trọng dụng. Tổ tiên của Ngạn gia là mũi nhọn của công cuộc giúp triều đình nhà Đường thống nhất đất nước. Cung cấp cho quân binh đầy đủ binh khí để chiến đấu. Từ đó thái thượng hoàng đã ban chiếu chỉ"quân binh chỉ lấy binh khí của Ngạn gia". Từ đó mà Ngạn gia càng phát triển mở rộng lĩnh vực sang buôn bán, quán trọ,y quán,tửu lâu,... Lạc Dương tuy không lớn bằng kinh đô Trường An nhưng so về nhu cầu vật chất lẫn tinh thần đều không thua. Đặc biệt hơn nữa đây là nơi sinh sống của người Ngạn gia. Đường phố đông đúc,dân chúng buôn bán tấp nập,theo định kỳ hai chủ tớ Ngạn Thần và Dạ Nghị Âu đi tuần việc các cửa hàng ở tỉnh thành Đông thu hút biết bao ánh mắt của người nhìn. Dạ Nghị Âu đi sau lưng Ngạn Thần thầm than kể khổ cho mình"giờ ngọ mà còn phải lang thang ngoài đường"ngoài miệng thì nói vậy chứ thật ra trong lòng  Dạ Nghị Âu vô… Ngạn Thần và Lãnh Tử Tinh hai người cùng bước song song, trò chuyện thân thiết với nhau như ý trung nhân.Giữa dòng phố đông đúc mọi người đều bận rộn công việc của mình nhưng khi hai người đi qua thì không ai là không ngó dòm. Họ quá xứng đôi."Tinh nhi nàng không muốn mua gì sao?" Ngạn Thần mỉm cười như ánh nắng mặt trời nhìn Lãnh Tử Tinh đầy cưng chiều nhưng đáng tiếc Lãnh Tử Tinh lại không thấy được"Ngạn thiếu gia không cần" Lãnh Tử Tinh không quen khi Ngạn Thần xưng hô mật thiết như vậy. Hai người mới kết giao bằng hữu chưa được hai canh giờ nga."Tinh nhi nàng xem ta là cái gì?" Ngạn Thần khẽ nhíu mày. Đã nhắc nhở cô nhiều lần rồi nhưng vẫn không thay đổi."Bằng hữu" Lãnh Tử Tinh khóe môi giật mạnh không ngờ hắn lại để ý. Con người phiền phức."Hai vị xin dừng bước" Ngạn Thần tính ăn h**p Lãnh Tử Tinh một trận nhưng lại có một người đạo sĩ xen vào đứng trước mặt hai người."Xin hỏi có chuyện gì?"Ngạn Thần nhìn người trước mắt đầy lạnh giá."Công tử nếu giữ người bên cạnh chỉ có tai họa chứ không có phước phần" Đạo sĩ không hề tránh ánh mắt của Ngạn Thần mà nói thẳng mặt."Ông dựa vào đâu nói vậy?" Ngạn Thăn cười lạnh giọng cũng trầm xuống làm người khác e sợ. Nhưng tay của hắn thì lại nắm chặt tay của Lãnh Tử Tinh.Lãnh Tử Tinh khẽ giật mình nhưng lại không rút ra để yên cho hắn nắm."Công tử ta chỉ có như thế không nghe là do ngài tự gánh lấy" Đạo sĩ lắc đầu bỏ đi."Ngạn th..""Tinh nhi ta sẽ bảo vệ nàng. Đừng để tâm những lời đó" Lãnh Tử Tinh muốn nói điều gì đó nhưng Ngạn Thần lại cắt đứt. Tay Ngạn Thần khẽ vuốt tóc Lãnh Tử Tinh giọng nói đầy thâm tình.

Ngạn Thần và Lãnh Tử Tinh hai người cùng bước song song, trò chuyện thân thiết với nhau như ý trung nhân.

Giữa dòng phố đông đúc mọi người đều bận rộn công việc của mình nhưng khi hai người đi qua thì không ai là không ngó dòm. Họ quá xứng đôi.

"Tinh nhi nàng không muốn mua gì sao?" Ngạn Thần mỉm cười như ánh nắng mặt trời nhìn Lãnh Tử Tinh đầy cưng chiều nhưng đáng tiếc Lãnh Tử Tinh lại không thấy được

"Ngạn thiếu gia không cần" Lãnh Tử Tinh không quen khi Ngạn Thần xưng hô mật thiết như vậy. Hai người mới kết giao bằng hữu chưa được hai canh giờ nga.

"Tinh nhi nàng xem ta là cái gì?" Ngạn Thần khẽ nhíu mày. Đã nhắc nhở cô nhiều lần rồi nhưng vẫn không thay đổi.

"Bằng hữu" Lãnh Tử Tinh khóe môi giật mạnh không ngờ hắn lại để ý. Con người phiền phức.

"Hai vị xin dừng bước" Ngạn Thần tính ăn h**p Lãnh Tử Tinh một trận nhưng lại có một người đạo sĩ xen vào đứng trước mặt hai người.

"Xin hỏi có chuyện gì?"Ngạn Thần nhìn người trước mắt đầy lạnh giá.

"Công tử nếu giữ người bên cạnh chỉ có tai họa chứ không có phước phần" Đạo sĩ không hề tránh ánh mắt của Ngạn Thần mà nói thẳng mặt.

"Ông dựa vào đâu nói vậy?" Ngạn Thăn cười lạnh giọng cũng trầm xuống làm người khác e sợ. Nhưng tay của hắn thì lại nắm chặt tay của Lãnh Tử Tinh.

Lãnh Tử Tinh khẽ giật mình nhưng lại không rút ra để yên cho hắn nắm.

"Công tử ta chỉ có như thế không nghe là do ngài tự gánh lấy" Đạo sĩ lắc đầu bỏ đi.

"Ngạn th..""Tinh nhi ta sẽ bảo vệ nàng. Đừng để tâm những lời đó" Lãnh Tử Tinh muốn nói điều gì đó nhưng Ngạn Thần lại cắt đứt. Tay Ngạn Thần khẽ vuốt tóc Lãnh Tử Tinh giọng nói đầy thâm tình.

Ngạn Thiếu Gia Cưng Chiều Nương Tử Ngút TrờiTác giả: Di Tử TuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐường Thái Tông (626-649)là thời kì phát triển kinh tế nhất của chế độ phong kiến Trung Quốc. Ngạn gia lâu đời đều chế tạo vũ khí được các vị hoàng thượng trọng dụng. Tổ tiên của Ngạn gia là mũi nhọn của công cuộc giúp triều đình nhà Đường thống nhất đất nước. Cung cấp cho quân binh đầy đủ binh khí để chiến đấu. Từ đó thái thượng hoàng đã ban chiếu chỉ"quân binh chỉ lấy binh khí của Ngạn gia". Từ đó mà Ngạn gia càng phát triển mở rộng lĩnh vực sang buôn bán, quán trọ,y quán,tửu lâu,... Lạc Dương tuy không lớn bằng kinh đô Trường An nhưng so về nhu cầu vật chất lẫn tinh thần đều không thua. Đặc biệt hơn nữa đây là nơi sinh sống của người Ngạn gia. Đường phố đông đúc,dân chúng buôn bán tấp nập,theo định kỳ hai chủ tớ Ngạn Thần và Dạ Nghị Âu đi tuần việc các cửa hàng ở tỉnh thành Đông thu hút biết bao ánh mắt của người nhìn. Dạ Nghị Âu đi sau lưng Ngạn Thần thầm than kể khổ cho mình"giờ ngọ mà còn phải lang thang ngoài đường"ngoài miệng thì nói vậy chứ thật ra trong lòng  Dạ Nghị Âu vô… Ngạn Thần và Lãnh Tử Tinh hai người cùng bước song song, trò chuyện thân thiết với nhau như ý trung nhân.Giữa dòng phố đông đúc mọi người đều bận rộn công việc của mình nhưng khi hai người đi qua thì không ai là không ngó dòm. Họ quá xứng đôi."Tinh nhi nàng không muốn mua gì sao?" Ngạn Thần mỉm cười như ánh nắng mặt trời nhìn Lãnh Tử Tinh đầy cưng chiều nhưng đáng tiếc Lãnh Tử Tinh lại không thấy được"Ngạn thiếu gia không cần" Lãnh Tử Tinh không quen khi Ngạn Thần xưng hô mật thiết như vậy. Hai người mới kết giao bằng hữu chưa được hai canh giờ nga."Tinh nhi nàng xem ta là cái gì?" Ngạn Thần khẽ nhíu mày. Đã nhắc nhở cô nhiều lần rồi nhưng vẫn không thay đổi."Bằng hữu" Lãnh Tử Tinh khóe môi giật mạnh không ngờ hắn lại để ý. Con người phiền phức."Hai vị xin dừng bước" Ngạn Thần tính ăn h**p Lãnh Tử Tinh một trận nhưng lại có một người đạo sĩ xen vào đứng trước mặt hai người."Xin hỏi có chuyện gì?"Ngạn Thần nhìn người trước mắt đầy lạnh giá."Công tử nếu giữ người bên cạnh chỉ có tai họa chứ không có phước phần" Đạo sĩ không hề tránh ánh mắt của Ngạn Thần mà nói thẳng mặt."Ông dựa vào đâu nói vậy?" Ngạn Thăn cười lạnh giọng cũng trầm xuống làm người khác e sợ. Nhưng tay của hắn thì lại nắm chặt tay của Lãnh Tử Tinh.Lãnh Tử Tinh khẽ giật mình nhưng lại không rút ra để yên cho hắn nắm."Công tử ta chỉ có như thế không nghe là do ngài tự gánh lấy" Đạo sĩ lắc đầu bỏ đi."Ngạn th..""Tinh nhi ta sẽ bảo vệ nàng. Đừng để tâm những lời đó" Lãnh Tử Tinh muốn nói điều gì đó nhưng Ngạn Thần lại cắt đứt. Tay Ngạn Thần khẽ vuốt tóc Lãnh Tử Tinh giọng nói đầy thâm tình.

Chương 6: Yêu cô ấy sẽ gặp tai họa