Tác giả:

Tôi là một đứa con gái tinh nghịch ư quậy phá Người ta nhìn tôi lắc đầu chán trường :rằng... tương lại của tôi là một mảng u tối không nối thoát Là thứ rẽ ngang vào sự xa đọa của xã hội Là thành phần chỉ biết ăn chơi đú đởn xuốt ngày đánh đấm chân tay... mở mồm ra là văng này văng nọ... Một đứa trẻ không cha không mẹ...sẽ là một đứa hư hỏng.... không có sự dạy dỗ của cha mẹ thì làm gì có tương lai. Nghe họ bàn tán sau lưng tôi chỉ cười nhạt Ừ... họ có mặt trên đời sớm hơn tôi rất nhiều nhưng... họ có trải đời nhiều bằng tôi chưa? Và... một trong số người đang bàn tán về tôi ấy.... họ đã thực sự có những đứa con ngoan? Phải tôi hư... nhưng tôi không hỏng... Tôi biết cái gì đúng cái gì sai. Tôi vào bar làm việc từ khi 15 tuổi, dùng mồ hôi của mình đổi lấy vị tiền... không giống những đứa thích ăn chơi đú đởn vào đó để đốt mồ hôi công sức của bố mẹ chúng. Nhưng không có chúng thì tôi đây cũng không thể tồn tại ở cái xã hội này Tôi cũng đâu có muốn mình đang phải lai lưng ra kiếm kế sinh…

Chương 4: Không ai có quyền làm tổn thương bạn tôi

Để Anh Yêu Thương EmTác giả: LeeHannieTôi là một đứa con gái tinh nghịch ư quậy phá Người ta nhìn tôi lắc đầu chán trường :rằng... tương lại của tôi là một mảng u tối không nối thoát Là thứ rẽ ngang vào sự xa đọa của xã hội Là thành phần chỉ biết ăn chơi đú đởn xuốt ngày đánh đấm chân tay... mở mồm ra là văng này văng nọ... Một đứa trẻ không cha không mẹ...sẽ là một đứa hư hỏng.... không có sự dạy dỗ của cha mẹ thì làm gì có tương lai. Nghe họ bàn tán sau lưng tôi chỉ cười nhạt Ừ... họ có mặt trên đời sớm hơn tôi rất nhiều nhưng... họ có trải đời nhiều bằng tôi chưa? Và... một trong số người đang bàn tán về tôi ấy.... họ đã thực sự có những đứa con ngoan? Phải tôi hư... nhưng tôi không hỏng... Tôi biết cái gì đúng cái gì sai. Tôi vào bar làm việc từ khi 15 tuổi, dùng mồ hôi của mình đổi lấy vị tiền... không giống những đứa thích ăn chơi đú đởn vào đó để đốt mồ hôi công sức của bố mẹ chúng. Nhưng không có chúng thì tôi đây cũng không thể tồn tại ở cái xã hội này Tôi cũng đâu có muốn mình đang phải lai lưng ra kiếm kế sinh… Sau một hồi phân bủa giải thích xin lỗi đủ các thể loại cho nhỏ bạn tôi Trần Vĩnh Kha cũng chịu im miệng lạiHằng có vẻ bị xiêu lòng-Hằng.... em phải tin anh-Em.....-Tại sao cô ấy phải tin anh? Một kẻ lăng nhăng ôm một lách bao nhiêu em. Hằng, đừng có mềm lòng với anh ta. Tiếng xấu về anh ta mày còn nghe chưa đủ?Tôi nói-Tao.... tao...-Hằng tin anh... anh thật sự không lừa dối emKha lắc đầu ngao ngán nhìn về những phía hằng như van lài-Nó đã từng sai lầm nhưng nó đã sửa sai từ khi biết yêu cô. Lấy danh dự của tôi ra bảo đảm nếu hắn có ý định phản bội tôi là người đầu tiên không tha cho hắnTôi nhíu mày nhìn người vừa phát ngôn...-Danh dự của anh không giúp trái tim bạn tôi không đau đớn. không giúp nước mắt nó ngừng rơi...các người đều giống nhau. Kẻ có nhiều tiền thì cái gì cũng muốn thể hiện, mang tình cảm ra đùa bỡn. Mang nỗi đau ra làm thú vui.... tin tưởng các người???? Có thể tin sao?Tôi khinh bỉ nói. Quả thật sau này nghĩ lại thấy mình thật là rất ngu ngốc mới nói ra câu ấy... xem đi xem đi... tôi chính là chọc giận ma quỷ.... chính là rước hoạ vào thân....chính là tự chôn sống mìnhTôi của lúc đó thật sự rất phẫn lộ... nghĩ tới bà... nghĩ tới nhưng ngày cuối cùng của bà trong bệnh viện. Nghĩ tới thằng con trai đã làm tôi đau lòngCảm giác nắm được hạnh phúc trong tay rồi tất cả vụt mất ngay trước mắt vì ảo tưởng của bản thân...Những nụ cười nhạo bángNhững ánh mắt khinh thườngTất cả là nỗi ảnh của tôi-Vô lý. Em đánh đồng tất cả mọi người với nhau.-...-Tôi thật lòng với Hằng... thề có trờiKha nói-Phải tôi sai. Nhưng mà đó là ngày trước.... khi tôi chưa quen Hằng. Hãy tin tôi... tôi sẽ không phản bội hằng...- Mày tin hắn?Tôi nhìn Hằng.Tôi tôn trọng quyết định của nó tuy không phải bạn thân nhưng nó là người duy nhất ở thành phố này cho tôi cảm giác an toàn...-Tao....tin.... tao....-Được rồi không phải nói gì nữa. Đã quyết định thì đừng hối hận. Còn anh....hãy trân trọng nó....không phải đứa con gái nào cũng yêu anh nhiều như nó.-Cám ơn...-Đừng cám ơn tôi. Tôi sẽ không tha cho ai làm tổn thương bạn tôi. Không ai có quyền làm tổn thương nó

Sau một hồi phân bủa giải thích xin lỗi đủ các thể loại cho nhỏ bạn tôi Trần Vĩnh Kha cũng chịu im miệng lại

Hằng có vẻ bị xiêu lòng

-Hằng.... em phải tin anh

-Em.....

-Tại sao cô ấy phải tin anh? Một kẻ lăng nhăng ôm một lách bao nhiêu em.
Hằng, đừng có mềm lòng với anh ta. Tiếng xấu về anh ta mày còn nghe chưa đủ?

Tôi nói

-Tao.... tao...

-Hằng tin anh... anh thật sự không lừa dối em

Kha lắc đầu ngao ngán nhìn về những phía hằng như van lài

-Nó đã từng sai lầm nhưng nó đã sửa sai từ khi biết yêu cô. Lấy danh dự của tôi ra bảo đảm nếu hắn có ý định phản bội tôi là người đầu tiên không
tha cho hắn

Tôi nhíu mày nhìn người vừa phát ngôn...

-Danh dự của anh không giúp trái tim bạn tôi không đau đớn. không giúp nước
mắt nó ngừng rơi...các người đều giống nhau. Kẻ có nhiều tiền thì cái gì cũng muốn thể hiện, mang tình cảm ra đùa bỡn. Mang nỗi đau ra làm thú
vui.... tin tưởng các người???? Có thể tin sao?

Tôi khinh bỉ nói. Quả thật sau này nghĩ lại thấy mình thật là rất ngu ngốc
mới nói ra câu ấy... xem đi xem đi... tôi chính là chọc giận ma quỷ....
chính là rước hoạ vào thân....chính là tự chôn sống mình

Tôi của lúc đó thật sự rất phẫn lộ... nghĩ tới bà... nghĩ tới nhưng ngày
cuối cùng của bà trong bệnh viện. Nghĩ tới thằng con trai đã làm tôi đau lòng

Cảm giác nắm được hạnh phúc trong tay rồi tất cả vụt mất ngay trước mắt vì ảo tưởng của bản thân...

Những nụ cười nhạo báng

Những ánh mắt khinh thường

Tất cả là nỗi ảnh của tôi

-Vô lý. Em đánh đồng tất cả mọi người với nhau.

-...

-Tôi thật lòng với Hằng... thề có trời

Kha nói

-Phải tôi sai. Nhưng mà đó là ngày trước.... khi tôi chưa quen Hằng. Hãy tin tôi... tôi sẽ không phản bội hằng...

- Mày tin hắn?

Tôi nhìn Hằng.

Tôi tôn trọng quyết định của nó tuy không phải bạn thân nhưng nó là người duy nhất ở thành phố này cho tôi cảm giác an toàn...

-Tao....tin.... tao....

-Được rồi không phải nói gì nữa. Đã quyết định thì đừng hối hận. Còn
anh....hãy trân trọng nó....không phải đứa con gái nào cũng yêu anh
nhiều như nó.

-Cám ơn...

-Đừng cám ơn tôi. Tôi sẽ không tha cho ai làm tổn thương bạn tôi. Không ai có quyền làm tổn thương nó

Để Anh Yêu Thương EmTác giả: LeeHannieTôi là một đứa con gái tinh nghịch ư quậy phá Người ta nhìn tôi lắc đầu chán trường :rằng... tương lại của tôi là một mảng u tối không nối thoát Là thứ rẽ ngang vào sự xa đọa của xã hội Là thành phần chỉ biết ăn chơi đú đởn xuốt ngày đánh đấm chân tay... mở mồm ra là văng này văng nọ... Một đứa trẻ không cha không mẹ...sẽ là một đứa hư hỏng.... không có sự dạy dỗ của cha mẹ thì làm gì có tương lai. Nghe họ bàn tán sau lưng tôi chỉ cười nhạt Ừ... họ có mặt trên đời sớm hơn tôi rất nhiều nhưng... họ có trải đời nhiều bằng tôi chưa? Và... một trong số người đang bàn tán về tôi ấy.... họ đã thực sự có những đứa con ngoan? Phải tôi hư... nhưng tôi không hỏng... Tôi biết cái gì đúng cái gì sai. Tôi vào bar làm việc từ khi 15 tuổi, dùng mồ hôi của mình đổi lấy vị tiền... không giống những đứa thích ăn chơi đú đởn vào đó để đốt mồ hôi công sức của bố mẹ chúng. Nhưng không có chúng thì tôi đây cũng không thể tồn tại ở cái xã hội này Tôi cũng đâu có muốn mình đang phải lai lưng ra kiếm kế sinh… Sau một hồi phân bủa giải thích xin lỗi đủ các thể loại cho nhỏ bạn tôi Trần Vĩnh Kha cũng chịu im miệng lạiHằng có vẻ bị xiêu lòng-Hằng.... em phải tin anh-Em.....-Tại sao cô ấy phải tin anh? Một kẻ lăng nhăng ôm một lách bao nhiêu em. Hằng, đừng có mềm lòng với anh ta. Tiếng xấu về anh ta mày còn nghe chưa đủ?Tôi nói-Tao.... tao...-Hằng tin anh... anh thật sự không lừa dối emKha lắc đầu ngao ngán nhìn về những phía hằng như van lài-Nó đã từng sai lầm nhưng nó đã sửa sai từ khi biết yêu cô. Lấy danh dự của tôi ra bảo đảm nếu hắn có ý định phản bội tôi là người đầu tiên không tha cho hắnTôi nhíu mày nhìn người vừa phát ngôn...-Danh dự của anh không giúp trái tim bạn tôi không đau đớn. không giúp nước mắt nó ngừng rơi...các người đều giống nhau. Kẻ có nhiều tiền thì cái gì cũng muốn thể hiện, mang tình cảm ra đùa bỡn. Mang nỗi đau ra làm thú vui.... tin tưởng các người???? Có thể tin sao?Tôi khinh bỉ nói. Quả thật sau này nghĩ lại thấy mình thật là rất ngu ngốc mới nói ra câu ấy... xem đi xem đi... tôi chính là chọc giận ma quỷ.... chính là rước hoạ vào thân....chính là tự chôn sống mìnhTôi của lúc đó thật sự rất phẫn lộ... nghĩ tới bà... nghĩ tới nhưng ngày cuối cùng của bà trong bệnh viện. Nghĩ tới thằng con trai đã làm tôi đau lòngCảm giác nắm được hạnh phúc trong tay rồi tất cả vụt mất ngay trước mắt vì ảo tưởng của bản thân...Những nụ cười nhạo bángNhững ánh mắt khinh thườngTất cả là nỗi ảnh của tôi-Vô lý. Em đánh đồng tất cả mọi người với nhau.-...-Tôi thật lòng với Hằng... thề có trờiKha nói-Phải tôi sai. Nhưng mà đó là ngày trước.... khi tôi chưa quen Hằng. Hãy tin tôi... tôi sẽ không phản bội hằng...- Mày tin hắn?Tôi nhìn Hằng.Tôi tôn trọng quyết định của nó tuy không phải bạn thân nhưng nó là người duy nhất ở thành phố này cho tôi cảm giác an toàn...-Tao....tin.... tao....-Được rồi không phải nói gì nữa. Đã quyết định thì đừng hối hận. Còn anh....hãy trân trọng nó....không phải đứa con gái nào cũng yêu anh nhiều như nó.-Cám ơn...-Đừng cám ơn tôi. Tôi sẽ không tha cho ai làm tổn thương bạn tôi. Không ai có quyền làm tổn thương nó

Chương 4: Không ai có quyền làm tổn thương bạn tôi