Tác giả:

Tôi là một đứa con gái tinh nghịch ư quậy phá Người ta nhìn tôi lắc đầu chán trường :rằng... tương lại của tôi là một mảng u tối không nối thoát Là thứ rẽ ngang vào sự xa đọa của xã hội Là thành phần chỉ biết ăn chơi đú đởn xuốt ngày đánh đấm chân tay... mở mồm ra là văng này văng nọ... Một đứa trẻ không cha không mẹ...sẽ là một đứa hư hỏng.... không có sự dạy dỗ của cha mẹ thì làm gì có tương lai. Nghe họ bàn tán sau lưng tôi chỉ cười nhạt Ừ... họ có mặt trên đời sớm hơn tôi rất nhiều nhưng... họ có trải đời nhiều bằng tôi chưa? Và... một trong số người đang bàn tán về tôi ấy.... họ đã thực sự có những đứa con ngoan? Phải tôi hư... nhưng tôi không hỏng... Tôi biết cái gì đúng cái gì sai. Tôi vào bar làm việc từ khi 15 tuổi, dùng mồ hôi của mình đổi lấy vị tiền... không giống những đứa thích ăn chơi đú đởn vào đó để đốt mồ hôi công sức của bố mẹ chúng. Nhưng không có chúng thì tôi đây cũng không thể tồn tại ở cái xã hội này Tôi cũng đâu có muốn mình đang phải lai lưng ra kiếm kế sinh…

Chương 14: Cái duyên cái số

Để Anh Yêu Thương EmTác giả: LeeHannieTôi là một đứa con gái tinh nghịch ư quậy phá Người ta nhìn tôi lắc đầu chán trường :rằng... tương lại của tôi là một mảng u tối không nối thoát Là thứ rẽ ngang vào sự xa đọa của xã hội Là thành phần chỉ biết ăn chơi đú đởn xuốt ngày đánh đấm chân tay... mở mồm ra là văng này văng nọ... Một đứa trẻ không cha không mẹ...sẽ là một đứa hư hỏng.... không có sự dạy dỗ của cha mẹ thì làm gì có tương lai. Nghe họ bàn tán sau lưng tôi chỉ cười nhạt Ừ... họ có mặt trên đời sớm hơn tôi rất nhiều nhưng... họ có trải đời nhiều bằng tôi chưa? Và... một trong số người đang bàn tán về tôi ấy.... họ đã thực sự có những đứa con ngoan? Phải tôi hư... nhưng tôi không hỏng... Tôi biết cái gì đúng cái gì sai. Tôi vào bar làm việc từ khi 15 tuổi, dùng mồ hôi của mình đổi lấy vị tiền... không giống những đứa thích ăn chơi đú đởn vào đó để đốt mồ hôi công sức của bố mẹ chúng. Nhưng không có chúng thì tôi đây cũng không thể tồn tại ở cái xã hội này Tôi cũng đâu có muốn mình đang phải lai lưng ra kiếm kế sinh… Tôi và chị Tám đang nhặt tách hạt sen thì một chiếc siêu xe lù tiến vào con đường đất khiến hàng xóm nhộn nháo trầm trồ. Ở đây tuy gần thành phố nhưng mà vẫn còn nghèo khó lắm nên hiếm khi người ta thấy một chiếc xe bạc tỷ như thếNổi bật màu đỏ mạnh mẽ trên nền cỏ dại xanh mướtHai đứa trẻ nhà chị Tám nhảy phốc ra từ trong xe. Chúng chạy ùa về phía tôi ôm chặtNgười Na ướt hếtMấy sợi tóc nhỏ còn dính trên trán nó. Con bé sốt sắng kể lể-Chị Linh, chị linh.... Na bị ngã xuống sông may quá có cái chú đẹp trai kia kìa cứu Na đấy chị ạNa với thằng Cường mời mãi chú mới về nhà mình đấy chị ạNa vừa rứt lời thì cửa trước của xe mở, người đàn ông cao trên mét 8 bước ra. Khuôn mặt không biểu cảm nhìn tôiToi rồi... toi rồiSao sếp lại tìm được tới đây....Chị Tám rối rít cám ơn trong khi tôi còn ngẩn ngơHàn Vũ nhìn tôi, khóe môi hơi cười, hắn cười vui rồi chỉ khổ cho cái thân tôiLần này thảm rồi không biết bị hành hạ thế nàoThê thảm rồiTôi thầm than vãnCứ tưởng sẽ không ai tìm thấy... ai ngờ cái duyên cái số nó vồ lấy nhauNhìn quần áo người nọ ướt đầm lấm lem bùn đất đến buồn cười nhưng cũng thấy làm cám ơn vì anh ta không ngại gì nguy hiểm mà cứu bé NaTôi mượn tạm anh Hai hàng xóm cho anh ta bộ quần áo mặc đỡBiết là anh ta chả thích đâu, chắc chê ỏng chê eoẤy thế mà vui vẻ cầm lấy. Cũng may anh Hai cũng cao lớn lên anh ta mặc không đến nỗiTôi thay chị Tám xuống bếp nấu mâm cơm cảm ơn hắnHàn Vũ ngồi trên trõng tre đưa đôi mắt bí hiểm quan sát xung quanhCái nơi này...Giản dị đến tiêu điều nhưng mà lại tạo cho con người ta cảm giác yên bình tâm tĩnh đến lạ thườngVũ đưa ánh mắt nhìn về phía căn bếp nhỏBỗng dưng tim thấy ấm áp quáNa và Cường tranh nhau đòi giúp, nụ cười bình yên đến lạNghĩ ngẫm sao có người chui vào bếp nhỏ xíu, tranh dành nhặt mớ rau với tụi nhỏChị Tám ngang qua lắc đầuCó cái mớ rau bằng mắt muỗi mà 4 người tranh nhauBữa tối hôm đóỞ căn nhà tranh mộc mạc vang lên tiếng cười ròn của lũ trẻNụ cười hạnh phúc của ngừơi mẹ tần tảoNụ cười hồn nhiên của cô gái trẻ sống đầy sóng gióIn hằn trong mắt một người nỗi bình yênAn đập mạnh tay xuống bànKhốn nạn...Đúng là người tính không bằng trời tínhHên. Hàn Vũ coi như mày may mắn...Đêm quêTrăng thanh gió mátCó cô gái tan nát cõi lòng-Em không định chối bỏ lời hứa của bản thân chứ?-ĐươngnhiênTôi não lòng nóiVũ cười xoa đầu tôiNụ cười của hắn như chút được bầu tâm tư lớn nhất trong lòngBình yên đến lạ lùng

Tôi và chị Tám đang nhặt tách hạt sen thì một chiếc siêu xe lù tiến vào con đường đất khiến hàng xóm nhộn nháo trầm trồ. Ở đây tuy gần thành phố
nhưng mà vẫn còn nghèo khó lắm nên hiếm khi người ta thấy một chiếc xe
bạc tỷ như thế

Nổi bật màu đỏ mạnh mẽ trên nền cỏ dại xanh mướt

Hai đứa trẻ nhà chị Tám nhảy phốc ra từ trong xe. Chúng chạy ùa về phía tôi ôm chặt

Người Na ướt hết

Mấy sợi tóc nhỏ còn dính trên trán nó. Con bé sốt sắng kể lể

-Chị Linh, chị linh.... Na bị ngã xuống sông may quá có cái chú đẹp trai kia kìa cứu Na đấy chị ạ

Na với thằng Cường mời mãi chú mới về nhà mình đấy chị ạ

Na vừa rứt lời thì cửa trước của xe mở, người đàn ông cao trên mét 8 bước ra. Khuôn mặt không biểu cảm nhìn tôi

Toi rồi... toi rồi

Sao sếp lại tìm được tới đây....

Chị Tám rối rít cám ơn trong khi tôi còn ngẩn ngơ

Hàn Vũ nhìn tôi, khóe môi hơi cười, hắn cười vui rồi chỉ khổ cho cái thân tôi

Lần này thảm rồi không biết bị hành hạ thế nào

Thê thảm rồi

Tôi thầm than vãn

Cứ tưởng sẽ không ai tìm thấy... ai ngờ cái duyên cái số nó vồ lấy nhau

Nhìn quần áo người nọ ướt đầm lấm lem bùn đất đến buồn cười nhưng cũng thấy
làm cám ơn vì anh ta không ngại gì nguy hiểm mà cứu bé Na

Tôi mượn tạm anh Hai hàng xóm cho anh ta bộ quần áo mặc đỡ

Biết là anh ta chả thích đâu, chắc chê ỏng chê eo

Ấy thế mà vui vẻ cầm lấy. Cũng may anh Hai cũng cao lớn lên anh ta mặc không đến nỗi

Tôi thay chị Tám xuống bếp nấu mâm cơm cảm ơn hắn

Hàn Vũ ngồi trên trõng tre đưa đôi mắt bí hiểm quan sát xung quanh

Cái nơi này...

Giản dị đến tiêu điều nhưng mà lại tạo cho con người ta cảm giác yên bình tâm tĩnh đến lạ thường

Vũ đưa ánh mắt nhìn về phía căn bếp nhỏ

Bỗng dưng tim thấy ấm áp quá

Na và Cường tranh nhau đòi giúp, nụ cười bình yên đến lạ

Nghĩ ngẫm sao có người chui vào bếp nhỏ xíu, tranh dành nhặt mớ rau với tụi nhỏ

Chị Tám ngang qua lắc đầu

Có cái mớ rau bằng mắt muỗi mà 4 người tranh nhau

Bữa tối hôm đó

Ở căn nhà tranh mộc mạc vang lên tiếng cười ròn của lũ trẻ

Nụ cười hạnh phúc của ngừơi mẹ tần tảo

Nụ cười hồn nhiên của cô gái trẻ sống đầy sóng gió

In hằn trong mắt một người nỗi bình yên

An đập mạnh tay xuống bàn

Khốn nạn...

Đúng là người tính không bằng trời tính

Hên. Hàn Vũ coi như mày may mắn

...

Đêm quê

Trăng thanh gió mát

Có cô gái tan nát cõi lòng

-Em không định chối bỏ lời hứa của bản thân chứ?

-Đươngnhiên

Tôi não lòng nói

Vũ cười xoa đầu tôi

Nụ cười của hắn như chút được bầu tâm tư lớn nhất trong lòng

Bình yên đến lạ lùng

Để Anh Yêu Thương EmTác giả: LeeHannieTôi là một đứa con gái tinh nghịch ư quậy phá Người ta nhìn tôi lắc đầu chán trường :rằng... tương lại của tôi là một mảng u tối không nối thoát Là thứ rẽ ngang vào sự xa đọa của xã hội Là thành phần chỉ biết ăn chơi đú đởn xuốt ngày đánh đấm chân tay... mở mồm ra là văng này văng nọ... Một đứa trẻ không cha không mẹ...sẽ là một đứa hư hỏng.... không có sự dạy dỗ của cha mẹ thì làm gì có tương lai. Nghe họ bàn tán sau lưng tôi chỉ cười nhạt Ừ... họ có mặt trên đời sớm hơn tôi rất nhiều nhưng... họ có trải đời nhiều bằng tôi chưa? Và... một trong số người đang bàn tán về tôi ấy.... họ đã thực sự có những đứa con ngoan? Phải tôi hư... nhưng tôi không hỏng... Tôi biết cái gì đúng cái gì sai. Tôi vào bar làm việc từ khi 15 tuổi, dùng mồ hôi của mình đổi lấy vị tiền... không giống những đứa thích ăn chơi đú đởn vào đó để đốt mồ hôi công sức của bố mẹ chúng. Nhưng không có chúng thì tôi đây cũng không thể tồn tại ở cái xã hội này Tôi cũng đâu có muốn mình đang phải lai lưng ra kiếm kế sinh… Tôi và chị Tám đang nhặt tách hạt sen thì một chiếc siêu xe lù tiến vào con đường đất khiến hàng xóm nhộn nháo trầm trồ. Ở đây tuy gần thành phố nhưng mà vẫn còn nghèo khó lắm nên hiếm khi người ta thấy một chiếc xe bạc tỷ như thếNổi bật màu đỏ mạnh mẽ trên nền cỏ dại xanh mướtHai đứa trẻ nhà chị Tám nhảy phốc ra từ trong xe. Chúng chạy ùa về phía tôi ôm chặtNgười Na ướt hếtMấy sợi tóc nhỏ còn dính trên trán nó. Con bé sốt sắng kể lể-Chị Linh, chị linh.... Na bị ngã xuống sông may quá có cái chú đẹp trai kia kìa cứu Na đấy chị ạNa với thằng Cường mời mãi chú mới về nhà mình đấy chị ạNa vừa rứt lời thì cửa trước của xe mở, người đàn ông cao trên mét 8 bước ra. Khuôn mặt không biểu cảm nhìn tôiToi rồi... toi rồiSao sếp lại tìm được tới đây....Chị Tám rối rít cám ơn trong khi tôi còn ngẩn ngơHàn Vũ nhìn tôi, khóe môi hơi cười, hắn cười vui rồi chỉ khổ cho cái thân tôiLần này thảm rồi không biết bị hành hạ thế nàoThê thảm rồiTôi thầm than vãnCứ tưởng sẽ không ai tìm thấy... ai ngờ cái duyên cái số nó vồ lấy nhauNhìn quần áo người nọ ướt đầm lấm lem bùn đất đến buồn cười nhưng cũng thấy làm cám ơn vì anh ta không ngại gì nguy hiểm mà cứu bé NaTôi mượn tạm anh Hai hàng xóm cho anh ta bộ quần áo mặc đỡBiết là anh ta chả thích đâu, chắc chê ỏng chê eoẤy thế mà vui vẻ cầm lấy. Cũng may anh Hai cũng cao lớn lên anh ta mặc không đến nỗiTôi thay chị Tám xuống bếp nấu mâm cơm cảm ơn hắnHàn Vũ ngồi trên trõng tre đưa đôi mắt bí hiểm quan sát xung quanhCái nơi này...Giản dị đến tiêu điều nhưng mà lại tạo cho con người ta cảm giác yên bình tâm tĩnh đến lạ thườngVũ đưa ánh mắt nhìn về phía căn bếp nhỏBỗng dưng tim thấy ấm áp quáNa và Cường tranh nhau đòi giúp, nụ cười bình yên đến lạNghĩ ngẫm sao có người chui vào bếp nhỏ xíu, tranh dành nhặt mớ rau với tụi nhỏChị Tám ngang qua lắc đầuCó cái mớ rau bằng mắt muỗi mà 4 người tranh nhauBữa tối hôm đóỞ căn nhà tranh mộc mạc vang lên tiếng cười ròn của lũ trẻNụ cười hạnh phúc của ngừơi mẹ tần tảoNụ cười hồn nhiên của cô gái trẻ sống đầy sóng gióIn hằn trong mắt một người nỗi bình yênAn đập mạnh tay xuống bànKhốn nạn...Đúng là người tính không bằng trời tínhHên. Hàn Vũ coi như mày may mắn...Đêm quêTrăng thanh gió mátCó cô gái tan nát cõi lòng-Em không định chối bỏ lời hứa của bản thân chứ?-ĐươngnhiênTôi não lòng nóiVũ cười xoa đầu tôiNụ cười của hắn như chút được bầu tâm tư lớn nhất trong lòngBình yên đến lạ lùng

Chương 14: Cái duyên cái số