Tác giả:

Tách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới…

Quyển 9 - Chương 16

Câu Chuyện Phù SinhTác giả: Sa La Song ThụTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới… Bên dưới địa cung bí mật nhất trong cung Đại Minh, Lan Đình và Võ hậu đã thực hiện một cuộc giao dịch.Lan Đình sẽ giao cho Võ hậu một câu trả lời mà bà ta muốn biết nhất, với điều kiện là, đem chén rượu ba chân kia nguyên vẹn thả xuống đầm sen trong núi Thúy Vi, trong vòng ba mươi năm tuyệt đối không được động chạm tới, đặc biệt là Tam Giới hòa thượng, không được bước vào núi Thúy Vi nửa bước.Võ hậu nhận lời. Điều kiện này, dễ dàng như trở bàn tay.– Thực ra, câu hỏi của Hoàng hậu nương nương, bản thân người từ lâu đã có đáp án! – Đây là câu cuối cùng mà lan Đình nói với bà ta. Lần bốc cháy cuối cùng của cuốn sách “Tam sinh tỉnh mộng”, ánh lửa sáng rỡ khác thường, giống như một lời cáo biệt long trọng.Trong đám tro tàn rơi rụng trên mặt đất, hiện ra mấy dòng chữ:Minh nguyệt trên không,Sẽ thành quân vương.Vốn từ không đến,Rồi cũng về không.Một cơn gió âm trầm không biết từ đâu thổi tới, đống trò tàn trên mặt đất tan tác sạch không. Trên mặt đất, chỉ còn trơ lại một cuộn “Lan Đình tập tự”. Võ hậu thở phào một hơi dài, giống như suốt cuộc đời bà chưa từng được thở.Ngày hôm sau, hai thị vệ mặc thường phục mang một hộp gấm ra khỏi cung, đi tới đầm sen trên núi Thúy Vi…

Bên dưới địa cung bí mật nhất trong cung Đại Minh, Lan Đình và Võ hậu đã thực hiện một cuộc giao dịch.

Lan Đình sẽ giao cho Võ hậu một câu trả lời mà bà ta muốn biết nhất, với điều kiện là, đem chén rượu ba chân kia nguyên vẹn thả xuống đầm sen trong núi Thúy Vi, trong vòng ba mươi năm tuyệt đối không được động chạm tới, đặc biệt là Tam Giới hòa thượng, không được bước vào núi Thúy Vi nửa bước.

Võ hậu nhận lời. Điều kiện này, dễ dàng như trở bàn tay.

– Thực ra, câu hỏi của Hoàng hậu nương nương, bản thân người từ lâu đã có đáp án! – Đây là câu cuối cùng mà lan Đình nói với bà ta. Lần bốc cháy cuối cùng của cuốn sách “Tam sinh tỉnh mộng”, ánh lửa sáng rỡ khác thường, giống như một lời cáo biệt long trọng.

Trong đám tro tàn rơi rụng trên mặt đất, hiện ra mấy dòng chữ:

Minh nguyệt trên không,

Sẽ thành quân vương.

Vốn từ không đến,

Rồi cũng về không.

Một cơn gió âm trầm không biết từ đâu thổi tới, đống trò tàn trên mặt đất tan tác sạch không. Trên mặt đất, chỉ còn trơ lại một cuộn “Lan Đình tập tự”. Võ hậu thở phào một hơi dài, giống như suốt cuộc đời bà chưa từng được thở.

Ngày hôm sau, hai thị vệ mặc thường phục mang một hộp gấm ra khỏi cung, đi tới đầm sen trên núi Thúy Vi…

Câu Chuyện Phù SinhTác giả: Sa La Song ThụTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTách trà này có tên gọi Phù Sinh, vị đắng vô cùng, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa. Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt, đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi. Xin dành tặng tác phẩm này cho tất cả những ai đang lặn lội trên đường đời. Sa La Song Thụ ✣ Dẫn ✣ Một sự tình cờ, một thoáng trắc ẩn, Tử Miễu đã thay đổi vận mệnh của một yêu cây. Thế nhưng, ai biết được rằng, trong cái đêm hè lai láng ánh trăng ấy, thứ được thay đổi đâu chỉ là vận mệnh của một yêu cây. Anh giỏi nhất nghề nấu rượu. Sở thích này đã có từ hàng ngàn hàng ngàn năm về trước. Vô số người coi việc cầu được một ly mỹ tửu của anh là niềm hạnh phúc vô bờ. Chầm chậm nhấm nháp, từ từ thưởng thức, hương rượu nồng nàn thấm vào gan ruột, tất cả những thứ tuyệt diệu nhất trên thế gian đều như hài hoà trong đó. Nhưng, không một chén rượu nào có mùi vị giống nhau. Anh nói, rượu anh nấu không chén nào giống chén nào, bởi người uống rượu cũng không ai giống ai. Hôm nay, lại có một người mộ danh mà tới… Bên dưới địa cung bí mật nhất trong cung Đại Minh, Lan Đình và Võ hậu đã thực hiện một cuộc giao dịch.Lan Đình sẽ giao cho Võ hậu một câu trả lời mà bà ta muốn biết nhất, với điều kiện là, đem chén rượu ba chân kia nguyên vẹn thả xuống đầm sen trong núi Thúy Vi, trong vòng ba mươi năm tuyệt đối không được động chạm tới, đặc biệt là Tam Giới hòa thượng, không được bước vào núi Thúy Vi nửa bước.Võ hậu nhận lời. Điều kiện này, dễ dàng như trở bàn tay.– Thực ra, câu hỏi của Hoàng hậu nương nương, bản thân người từ lâu đã có đáp án! – Đây là câu cuối cùng mà lan Đình nói với bà ta. Lần bốc cháy cuối cùng của cuốn sách “Tam sinh tỉnh mộng”, ánh lửa sáng rỡ khác thường, giống như một lời cáo biệt long trọng.Trong đám tro tàn rơi rụng trên mặt đất, hiện ra mấy dòng chữ:Minh nguyệt trên không,Sẽ thành quân vương.Vốn từ không đến,Rồi cũng về không.Một cơn gió âm trầm không biết từ đâu thổi tới, đống trò tàn trên mặt đất tan tác sạch không. Trên mặt đất, chỉ còn trơ lại một cuộn “Lan Đình tập tự”. Võ hậu thở phào một hơi dài, giống như suốt cuộc đời bà chưa từng được thở.Ngày hôm sau, hai thị vệ mặc thường phục mang một hộp gấm ra khỏi cung, đi tới đầm sen trên núi Thúy Vi…

Quyển 9 - Chương 16