Tác giả:

Công chúa Nhạc Bình xiết chặt chiếc lệnh bài trên tay, đây là vật duy nhất hắn tặng cho nàng, cũng là kỷ vật nàng quý nhất. Bốn năm rồi, chẳng biết hắn có còn nhớ nàng? Nhạc Bình công chúa đem vật ấy đưa cho Trấn Nam vương phi Tiêu Vụ Nghê, vốn là tỷ tỷ sinh đôi với tẩu tẩu của nàng – Vũ Dương. Nhạc Bình buộc mình buông lệnh bài ra, khiến cho nó rơi đúng vào tay Vụ Nghê. Vụ Nghê bắt được, đọc chữ khắc bên trên: “Tuấn – Vương – phủ?” “Đưa cho ta xem” Trấn Nam vương Tôn Cẩn Duệ lấy lệnh bài trên tay thê tử xem xét. Thắt lưng viền vàng, được gắn ngọc phỉ thúy, đúng là lệnh bài có quyền lực tối cao của Tuấn Vương phủ. Kẻ giữ lệnh bài này chắc hẳn phải là người có mối quan hệ đặc biệt với Tuấn Vương, là người quan trọng được hắn coi như tài sản của mình. Cẩn Duệ nhìn một lúc rồi nói: “Quả nhiên là dấu hiệu của Úy Vân.” Úy Vân là tên thật của Tuấn Vương. Vũ Dương, tẩu tẩu của Nhạc Bình kêu lên: “Nghĩa là sao?” Vụ Nghê lắc đầu: “Nghe nói Tuấn Vương là người cuồng vọng cao ngạo, rất ít người…

Chương 39

Công Chúa Yêu Phò MãTác giả: Vô DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCông chúa Nhạc Bình xiết chặt chiếc lệnh bài trên tay, đây là vật duy nhất hắn tặng cho nàng, cũng là kỷ vật nàng quý nhất. Bốn năm rồi, chẳng biết hắn có còn nhớ nàng? Nhạc Bình công chúa đem vật ấy đưa cho Trấn Nam vương phi Tiêu Vụ Nghê, vốn là tỷ tỷ sinh đôi với tẩu tẩu của nàng – Vũ Dương. Nhạc Bình buộc mình buông lệnh bài ra, khiến cho nó rơi đúng vào tay Vụ Nghê. Vụ Nghê bắt được, đọc chữ khắc bên trên: “Tuấn – Vương – phủ?” “Đưa cho ta xem” Trấn Nam vương Tôn Cẩn Duệ lấy lệnh bài trên tay thê tử xem xét. Thắt lưng viền vàng, được gắn ngọc phỉ thúy, đúng là lệnh bài có quyền lực tối cao của Tuấn Vương phủ. Kẻ giữ lệnh bài này chắc hẳn phải là người có mối quan hệ đặc biệt với Tuấn Vương, là người quan trọng được hắn coi như tài sản của mình. Cẩn Duệ nhìn một lúc rồi nói: “Quả nhiên là dấu hiệu của Úy Vân.” Úy Vân là tên thật của Tuấn Vương. Vũ Dương, tẩu tẩu của Nhạc Bình kêu lên: “Nghĩa là sao?” Vụ Nghê lắc đầu: “Nghe nói Tuấn Vương là người cuồng vọng cao ngạo, rất ít người… Úy Vân và Âu Dương đi ngựa đến nửa đường, mắt thấy phía trước có một con ngựa điên cuồng lao đến, cát bụi cuồn cuộn phía sau.“Con ngựa kia điên rồi.” Úy Vân đạm đạm nói.Sắc mặt Âu Dương thay đổi:“Điên là người không phải ngựa, ta nhất định không nhìn lầm.”“Nguyệt Quang quận chúa?” Úy Vân cũng thấy rõ nàng.“Chính là nàng.” Âu Dương kìm hãm con ngựa đang phóng như điên lại, “Nếu ta muốn giết nàng, trước hết phải đảm bảo nàng không bị chính mình giết trước.” Hắn lãnh khốc nói.Hắn quát to về phái Nguyệt Quang:“Đồ ngu ngốc này! Ai dạy nàng cưỡi ngựa chạy như điên trên đường vậy? Nàng ương ngạnh hơn người, mạng của nàng so với người ta cũng không quan trọng đúng không?”Nguyệt Quang tựa hồ lúc này mới chú ý tới người trước mắt là ai, mắt nàng có chút cuồng loạn và khủng hoảng.“Chuyện gì thế? Quận chúa Nguyệt Quang.” Úy Vân hỏi nàng.“Mau….. Mau….” Nàng gấp đến độ nói không ra hơi.“Mau cái gì?” Âu Dương ép hỏi.Nguyệt Quang gấp đến mức phát khóc:“Nhạc Bình….. Nhạc Bình….”Cả người Úy Vân cứng lại.Vẻ mặt Âu Dương trở nên ngưng trọng, “Nói rõ hơn một chút.”“Nhạc Bình bị bệnh, ta phải cứu nàng, mau tìm đại phu tới….”

Úy Vân và Âu Dương đi ngựa đến nửa đường, mắt thấy phía trước có một con ngựa điên cuồng lao đến, cát bụi cuồn cuộn phía sau.

“Con ngựa kia điên rồi.” Úy Vân đạm đạm nói.

Sắc mặt Âu Dương thay đổi:

“Điên là người không phải ngựa, ta nhất định không nhìn lầm.”

“Nguyệt Quang quận chúa?” Úy Vân cũng thấy rõ nàng.

“Chính là nàng.” Âu Dương kìm hãm con ngựa đang phóng như điên lại, “Nếu ta muốn giết nàng, trước hết phải đảm bảo nàng không bị chính mình giết trước.” Hắn lãnh khốc nói.

Hắn quát to về phái Nguyệt Quang:

“Đồ ngu ngốc này! Ai dạy nàng cưỡi ngựa chạy như điên trên đường vậy? Nàng ương ngạnh hơn người, mạng của nàng so với người ta cũng không quan trọng đúng không?”

Nguyệt Quang tựa hồ lúc này mới chú ý tới người trước mắt là ai, mắt nàng có chút cuồng loạn và khủng hoảng.

“Chuyện gì thế? Quận chúa Nguyệt Quang.” Úy Vân hỏi nàng.

“Mau….. Mau….” Nàng gấp đến độ nói không ra hơi.

“Mau cái gì?” Âu Dương ép hỏi.

Nguyệt Quang gấp đến mức phát khóc:

“Nhạc Bình….. Nhạc Bình….”

Cả người Úy Vân cứng lại.

Vẻ mặt Âu Dương trở nên ngưng trọng, “Nói rõ hơn một chút.”

“Nhạc Bình bị bệnh, ta phải cứu nàng, mau tìm đại phu tới….”

Công Chúa Yêu Phò MãTác giả: Vô DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCông chúa Nhạc Bình xiết chặt chiếc lệnh bài trên tay, đây là vật duy nhất hắn tặng cho nàng, cũng là kỷ vật nàng quý nhất. Bốn năm rồi, chẳng biết hắn có còn nhớ nàng? Nhạc Bình công chúa đem vật ấy đưa cho Trấn Nam vương phi Tiêu Vụ Nghê, vốn là tỷ tỷ sinh đôi với tẩu tẩu của nàng – Vũ Dương. Nhạc Bình buộc mình buông lệnh bài ra, khiến cho nó rơi đúng vào tay Vụ Nghê. Vụ Nghê bắt được, đọc chữ khắc bên trên: “Tuấn – Vương – phủ?” “Đưa cho ta xem” Trấn Nam vương Tôn Cẩn Duệ lấy lệnh bài trên tay thê tử xem xét. Thắt lưng viền vàng, được gắn ngọc phỉ thúy, đúng là lệnh bài có quyền lực tối cao của Tuấn Vương phủ. Kẻ giữ lệnh bài này chắc hẳn phải là người có mối quan hệ đặc biệt với Tuấn Vương, là người quan trọng được hắn coi như tài sản của mình. Cẩn Duệ nhìn một lúc rồi nói: “Quả nhiên là dấu hiệu của Úy Vân.” Úy Vân là tên thật của Tuấn Vương. Vũ Dương, tẩu tẩu của Nhạc Bình kêu lên: “Nghĩa là sao?” Vụ Nghê lắc đầu: “Nghe nói Tuấn Vương là người cuồng vọng cao ngạo, rất ít người… Úy Vân và Âu Dương đi ngựa đến nửa đường, mắt thấy phía trước có một con ngựa điên cuồng lao đến, cát bụi cuồn cuộn phía sau.“Con ngựa kia điên rồi.” Úy Vân đạm đạm nói.Sắc mặt Âu Dương thay đổi:“Điên là người không phải ngựa, ta nhất định không nhìn lầm.”“Nguyệt Quang quận chúa?” Úy Vân cũng thấy rõ nàng.“Chính là nàng.” Âu Dương kìm hãm con ngựa đang phóng như điên lại, “Nếu ta muốn giết nàng, trước hết phải đảm bảo nàng không bị chính mình giết trước.” Hắn lãnh khốc nói.Hắn quát to về phái Nguyệt Quang:“Đồ ngu ngốc này! Ai dạy nàng cưỡi ngựa chạy như điên trên đường vậy? Nàng ương ngạnh hơn người, mạng của nàng so với người ta cũng không quan trọng đúng không?”Nguyệt Quang tựa hồ lúc này mới chú ý tới người trước mắt là ai, mắt nàng có chút cuồng loạn và khủng hoảng.“Chuyện gì thế? Quận chúa Nguyệt Quang.” Úy Vân hỏi nàng.“Mau….. Mau….” Nàng gấp đến độ nói không ra hơi.“Mau cái gì?” Âu Dương ép hỏi.Nguyệt Quang gấp đến mức phát khóc:“Nhạc Bình….. Nhạc Bình….”Cả người Úy Vân cứng lại.Vẻ mặt Âu Dương trở nên ngưng trọng, “Nói rõ hơn một chút.”“Nhạc Bình bị bệnh, ta phải cứu nàng, mau tìm đại phu tới….”

Chương 39