Tác giả:

Thường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.…

Chương 19

Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!Tác giả: Đại Hải XàTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănThường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.… Sữa Bò là một người miêu tinh rất có tai cảm thụ nhạc.Đây là do Thường Nhạc phát hiện ra trong lúc anh nghe nhạc. Mèo của anh ngồi chồm hổm ở bên cạnh, chóp đuôi  nhịp trên đất theo nhạc, từng nhịp chỉnh chu.Lúc ấy Thường Nhạc sẽ không thưởng thức nhạc nữa mà cầm lấy camera quay phim Sữa Bò.Sữa Bò lại là một người miêu tinh có chút phô trương.Lúc ống kính chĩa vào, nó lại biễu diễn hăng hái hơn một chút, bất quá dù mèo có phô trương thế nào, trong mắt của người yêu mèo vẫn là rất đáng yêu.Thường Nhạc bị mèo của anh dùng bộ dáng đáng yêu cảm hoá đến mức rung động.Từ lỗ tai tròn tròn đến đệm thịt mềm mềm, rồi cả chóp đuôi linh động, từng chi tiết nhỏ trên thân mình Sữa Bò đều là thứ làm cho Thường Nhạc thương yêu.

Sữa Bò là một người miêu tinh rất có tai cảm thụ nhạc.

Đây là do Thường Nhạc phát hiện ra trong lúc anh nghe nhạc. Mèo của anh ngồi chồm hổm ở bên cạnh, chóp đuôi  nhịp trên đất theo nhạc, từng nhịp chỉnh chu.

Lúc ấy Thường Nhạc sẽ không thưởng thức nhạc nữa mà cầm lấy camera quay phim Sữa Bò.

Sữa Bò lại là một người miêu tinh có chút phô trương.

Lúc ống kính chĩa vào, nó lại biễu diễn hăng hái hơn một chút, bất quá dù mèo có phô trương thế nào, trong mắt của người yêu mèo vẫn là rất đáng yêu.

Thường Nhạc bị mèo của anh dùng bộ dáng đáng yêu cảm hoá đến mức rung động.

Từ lỗ tai tròn tròn đến đệm thịt mềm mềm, rồi cả chóp đuôi linh động, từng chi tiết nhỏ trên thân mình Sữa Bò đều là thứ làm cho Thường Nhạc thương yêu.

Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!Tác giả: Đại Hải XàTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănThường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.… Sữa Bò là một người miêu tinh rất có tai cảm thụ nhạc.Đây là do Thường Nhạc phát hiện ra trong lúc anh nghe nhạc. Mèo của anh ngồi chồm hổm ở bên cạnh, chóp đuôi  nhịp trên đất theo nhạc, từng nhịp chỉnh chu.Lúc ấy Thường Nhạc sẽ không thưởng thức nhạc nữa mà cầm lấy camera quay phim Sữa Bò.Sữa Bò lại là một người miêu tinh có chút phô trương.Lúc ống kính chĩa vào, nó lại biễu diễn hăng hái hơn một chút, bất quá dù mèo có phô trương thế nào, trong mắt của người yêu mèo vẫn là rất đáng yêu.Thường Nhạc bị mèo của anh dùng bộ dáng đáng yêu cảm hoá đến mức rung động.Từ lỗ tai tròn tròn đến đệm thịt mềm mềm, rồi cả chóp đuôi linh động, từng chi tiết nhỏ trên thân mình Sữa Bò đều là thứ làm cho Thường Nhạc thương yêu.

Chương 19