Thường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.…
Chương 31
Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!Tác giả: Đại Hải XàTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănThường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.… Lúc Thường Nhạc đối với học trưởng có chút tình cảm mơ hồ, anh đã ý thức được tính hướng của mình chắc là khác hẳn với người thường rồi.Sau đó vì người nhà bảo bọc anh thật tốt, anh cũng không vì vấn đề tính hướng mà chịu quá nhiều thương tổn.Anh đem ao ước cùng tình cảm với học trưởng chôn thật sâu trong lòng.Không được như vậy với học trưởng, anh biết, cho nên anh ép buộc chính mình nhanh chóng quên đi, quên càng sớm càng ít đau lòng.Thường Nhạc đã làm được.Nhưng sự việc tiến triển lại ngoài dự đoán của mọi người. Gia thế của Thường Nhạc khiến thái độ của học trưởng đối với anh có biến hóa vi diệu, Thường Nhạc rất bén nhạy phát hiện. Bản năng của anh chống cự cảm giác đó, sau đó lại chủ động xa cách đối phương.Vào lúc ấy bọn họ cũng không có quan hệ gì quá sâu đậm.Anh đã cho là chuyện này cứ như vậy kết thúc, lại không nghĩ rằng đối phương qua nhiều năm như vậy còn có thể tìm đến chính mình, hơn nữa lại cứ muốn dính lấy anh. Hình tượng ôn văn nho nhã anh tuấn của học trưởng năm đó trong lòng Thường Nhạc vỡ thành cặn bã.Kỳ thực cũng không tức giận mấy… Chỉ là lòng có chút mất mát thôi.
Lúc Thường Nhạc đối với học trưởng có chút tình cảm mơ hồ, anh đã ý thức được tính hướng của mình chắc là khác hẳn với người thường rồi.
Sau đó vì người nhà bảo bọc anh thật tốt, anh cũng không vì vấn đề tính hướng mà chịu quá nhiều thương tổn.
Anh đem ao ước cùng tình cảm với học trưởng chôn thật sâu trong lòng.
Không được như vậy với học trưởng, anh biết, cho nên anh ép buộc chính mình nhanh chóng quên đi, quên càng sớm càng ít đau lòng.
Thường Nhạc đã làm được.
Nhưng sự việc tiến triển lại ngoài dự đoán của mọi người. Gia thế của Thường Nhạc khiến thái độ của học trưởng đối với anh có biến hóa vi diệu, Thường Nhạc rất bén nhạy phát hiện. Bản năng của anh chống cự cảm giác đó, sau đó lại chủ động xa cách đối phương.
Vào lúc ấy bọn họ cũng không có quan hệ gì quá sâu đậm.
Anh đã cho là chuyện này cứ như vậy kết thúc, lại không nghĩ rằng đối phương qua nhiều năm như vậy còn có thể tìm đến chính mình, hơn nữa lại cứ muốn dính lấy anh. Hình tượng ôn văn nho nhã anh tuấn của học trưởng năm đó trong lòng Thường Nhạc vỡ thành cặn bã.
Kỳ thực cũng không tức giận mấy… Chỉ là lòng có chút mất mát thôi.
Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!Tác giả: Đại Hải XàTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănThường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.… Lúc Thường Nhạc đối với học trưởng có chút tình cảm mơ hồ, anh đã ý thức được tính hướng của mình chắc là khác hẳn với người thường rồi.Sau đó vì người nhà bảo bọc anh thật tốt, anh cũng không vì vấn đề tính hướng mà chịu quá nhiều thương tổn.Anh đem ao ước cùng tình cảm với học trưởng chôn thật sâu trong lòng.Không được như vậy với học trưởng, anh biết, cho nên anh ép buộc chính mình nhanh chóng quên đi, quên càng sớm càng ít đau lòng.Thường Nhạc đã làm được.Nhưng sự việc tiến triển lại ngoài dự đoán của mọi người. Gia thế của Thường Nhạc khiến thái độ của học trưởng đối với anh có biến hóa vi diệu, Thường Nhạc rất bén nhạy phát hiện. Bản năng của anh chống cự cảm giác đó, sau đó lại chủ động xa cách đối phương.Vào lúc ấy bọn họ cũng không có quan hệ gì quá sâu đậm.Anh đã cho là chuyện này cứ như vậy kết thúc, lại không nghĩ rằng đối phương qua nhiều năm như vậy còn có thể tìm đến chính mình, hơn nữa lại cứ muốn dính lấy anh. Hình tượng ôn văn nho nhã anh tuấn của học trưởng năm đó trong lòng Thường Nhạc vỡ thành cặn bã.Kỳ thực cũng không tức giận mấy… Chỉ là lòng có chút mất mát thôi.