Tác giả:

Thường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.…

Chương 42

Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!Tác giả: Đại Hải XàTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănThường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.… Thường Nhạc ban đầu gặp mèo nhà anh, cũng không phải thông qua cách thông thường, ví dụ như mua lại nó, hoặc là được bạn tặng cho chẳng hạn.Thường Nhạc nhặt được nó ở ven đường.Ngày đó còn có mưa nhỏ nhỏ. Trên đường rất ít người đi.Thường Nhạc che dù, cổ đeo máy chụp hình đi ra ngắm phong cảnh, vừa tự hỏi trong nhà có phải là còn cần một ít thanh âm đáng yêu hay không, anh liền ngoài ý muốn nghe được âm thanh anh mong muốn.Lỗ tai của anh bén nhạy nghe được tiếng mèo con kêu khóc trong mưa, sau đó Thường Nhạc theo âm thanh tìm đến mèo mun nhà anh.Một cục bông màu đen nho nhỏ, bị mưa xối ướt nhẹp, bẩn thỉu mà núp ở góc tường, tiếng kêu khe khẽ, thoạt nhìn yếu đuối đáng thương.Thường Nhạc nói không ra lời, sau đó giống như là bản năng dẫn đường, anh đem con mèo nhỏ bộ dáng đáng thương đó về nhà, dốc lòng chăm sóc, thương yêu nó, dung túng nó.Thường Nhạc sau khi nhặt mèo, mới từ một người qua đường, chính thức biến thành thành viên hội yêu mèo.Còn về phần mèo mun vì sao càng lớn, tính tình càng quái lạ, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng bé mèo con khả ái đáng thương nữa, ngoại trừ do bản tính của nó ra, đại khái cũng có nguyên nhân do thói quen của Thường Nhạc luôn cưng chiều nó nữa.

Thường Nhạc ban đầu gặp mèo nhà anh, cũng không phải thông qua cách thông thường, ví dụ như mua lại nó, hoặc là được bạn tặng cho chẳng hạn.

Thường Nhạc nhặt được nó ở ven đường.

Ngày đó còn có mưa nhỏ nhỏ. Trên đường rất ít người đi.

Thường Nhạc che dù, cổ đeo máy chụp hình đi ra ngắm phong cảnh, vừa tự hỏi trong nhà có phải là còn cần một ít thanh âm đáng yêu hay không, anh liền ngoài ý muốn nghe được âm thanh anh mong muốn.

Lỗ tai của anh bén nhạy nghe được tiếng mèo con kêu khóc trong mưa, sau đó Thường Nhạc theo âm thanh tìm đến mèo mun nhà anh.

Một cục bông màu đen nho nhỏ, bị mưa xối ướt nhẹp, bẩn thỉu mà núp ở góc tường, tiếng kêu khe khẽ, thoạt nhìn yếu đuối đáng thương.

Thường Nhạc nói không ra lời, sau đó giống như là bản năng dẫn đường, anh đem con mèo nhỏ bộ dáng đáng thương đó về nhà, dốc lòng chăm sóc, thương yêu nó, dung túng nó.

Thường Nhạc sau khi nhặt mèo, mới từ một người qua đường, chính thức biến thành thành viên hội yêu mèo.

Còn về phần mèo mun vì sao càng lớn, tính tình càng quái lạ, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng bé mèo con khả ái đáng thương nữa, ngoại trừ do bản tính của nó ra, đại khái cũng có nguyên nhân do thói quen của Thường Nhạc luôn cưng chiều nó nữa.

Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!Tác giả: Đại Hải XàTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền VănThường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon. Anh thuê một căn hộ đơn, còn nuôi một con mèo. Thường Nhạc nuôi con mèo kia, toàn thân đen tuyền, hai mắt lại vàng óng. Con mèo này rất ít khi kêu to. Nó rất thích dùng đôi mắt mèo vàng óng của nó dõi theo từng nhân vật trong màn hình tivi, chim sẻ bay ngoài cửa sổ, đèn treo tường trên trần nhà. Nó thường an tĩnh nằm dài trên ghế sa lon, tỏ ra lười biếng. Dùng từ ngữ nhân loại mới phát minh để hình dung nó rất vừa vặn: Con mèo này, cao quý lãnh diễm cực kì. Con mèo này đâu chỉ cao quý, nó còn có một cái tên rất khí thế. Chủ nhân của nó gọi nó là Sữa Bò. Mà Sữa Bò lại là mèo đực. Sữa Bò là do tự tay Thường Nhạc nuôi, từ một trái banh lông đen bé tí trở thành một con mèo mun lớn, mặc dù phần lớn thời gian nó chỉ là một con mèo chỉ làm chuyện nó thích, hứng thú nổi lên cũng sẽ cọ vào người Thường Nhạc làm nũng như đòi anh xoa xoa.… Thường Nhạc ban đầu gặp mèo nhà anh, cũng không phải thông qua cách thông thường, ví dụ như mua lại nó, hoặc là được bạn tặng cho chẳng hạn.Thường Nhạc nhặt được nó ở ven đường.Ngày đó còn có mưa nhỏ nhỏ. Trên đường rất ít người đi.Thường Nhạc che dù, cổ đeo máy chụp hình đi ra ngắm phong cảnh, vừa tự hỏi trong nhà có phải là còn cần một ít thanh âm đáng yêu hay không, anh liền ngoài ý muốn nghe được âm thanh anh mong muốn.Lỗ tai của anh bén nhạy nghe được tiếng mèo con kêu khóc trong mưa, sau đó Thường Nhạc theo âm thanh tìm đến mèo mun nhà anh.Một cục bông màu đen nho nhỏ, bị mưa xối ướt nhẹp, bẩn thỉu mà núp ở góc tường, tiếng kêu khe khẽ, thoạt nhìn yếu đuối đáng thương.Thường Nhạc nói không ra lời, sau đó giống như là bản năng dẫn đường, anh đem con mèo nhỏ bộ dáng đáng thương đó về nhà, dốc lòng chăm sóc, thương yêu nó, dung túng nó.Thường Nhạc sau khi nhặt mèo, mới từ một người qua đường, chính thức biến thành thành viên hội yêu mèo.Còn về phần mèo mun vì sao càng lớn, tính tình càng quái lạ, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng bé mèo con khả ái đáng thương nữa, ngoại trừ do bản tính của nó ra, đại khái cũng có nguyên nhân do thói quen của Thường Nhạc luôn cưng chiều nó nữa.

Chương 42