Trong một căn nhà hộ nhỏ bé tầm 40m2, có một người ngồi ở trong phòng, Kiều Kiều uống từng ngụm bia, ha hả, hôm nay là đêm giáng sinh, mọi người đều đi chơi, vậy mà cô lại không có chỗ nào để đi, bạn bè đều có người nhà của họ, vào lúc này sẽ không tới đây với cô, lại nghĩ tới xung đột hôm nay ở công ty, cô cười khổ, làm sao cô lại chán nản như vậy? Mấy ngày nữa là cô tròn ba mươi tuổi, đương nhiên, hôm nay cô vẫn là hai mươi chín, nhưng vẫn là một người cô đơn, bạn bè không có ai bên cạnh, mỗi lần gọi điện thoại hay gặp mặt cha mẹ, đều là nghe họ oán trách mấy câu, cô thật sự muốn khóc, cũng không biết nên làm thế nào. Không phải là cô không muốn tìm, mà do cô không hiểu đàn ông, người bên cạnh giới thiệu cũng không đáng tin, cô thật rối rắm, ai cũng nói cô kén chọn, thật ra không phải như vậy, thực sự không phải. Cô chỉ muốn tìm một người tâm đầu ý hợp, tại sao lại khó như vậy?-Trucxinh- Hôm nay ở công ty, đồng nghiệp lại nhắc tới chuyện cô còn độc thân, cô tức giận, liền nói vài…
Chương 72: Uy khuất
Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)Tác giả: VivianTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn nhà hộ nhỏ bé tầm 40m2, có một người ngồi ở trong phòng, Kiều Kiều uống từng ngụm bia, ha hả, hôm nay là đêm giáng sinh, mọi người đều đi chơi, vậy mà cô lại không có chỗ nào để đi, bạn bè đều có người nhà của họ, vào lúc này sẽ không tới đây với cô, lại nghĩ tới xung đột hôm nay ở công ty, cô cười khổ, làm sao cô lại chán nản như vậy? Mấy ngày nữa là cô tròn ba mươi tuổi, đương nhiên, hôm nay cô vẫn là hai mươi chín, nhưng vẫn là một người cô đơn, bạn bè không có ai bên cạnh, mỗi lần gọi điện thoại hay gặp mặt cha mẹ, đều là nghe họ oán trách mấy câu, cô thật sự muốn khóc, cũng không biết nên làm thế nào. Không phải là cô không muốn tìm, mà do cô không hiểu đàn ông, người bên cạnh giới thiệu cũng không đáng tin, cô thật rối rắm, ai cũng nói cô kén chọn, thật ra không phải như vậy, thực sự không phải. Cô chỉ muốn tìm một người tâm đầu ý hợp, tại sao lại khó như vậy?-Trucxinh- Hôm nay ở công ty, đồng nghiệp lại nhắc tới chuyện cô còn độc thân, cô tức giận, liền nói vài… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kỳ thực thì cô có cảm giác ủy khuất, từ trước tới giờ cô cảm giác mình khá là thẳng thắn, không lôi thôi lằng nhằng, vì sao sau khi ở cùng với hắn một thời gian dài, càng ngày lại càng không nhận ra chính mình?không còn kiên cường nữa, nhõng nhẽo, thích khóc, cảm thấy bản thân chịu ủy khuất, càng ở cùng hắn lâu, cô càng khác người, càng cảm thấy bản thân đang thay đổi. cô không thích một Kiều Kiều như vậy."Kiều Kiều..." Giang Phóng thấy Kiều Kiều đang ngẩn ngơ ngồi bên giường."Giang Phóng, em cảm thấy bản thân từ khi ở cùng với anh, càng ngày càng mềm yếu, càng ngày càng trở nên nóng nảy, càng lôi thôi lằng nhằng." Kiều Kiều chỉ trần thuật lại thôi, cô đã hình thành thói quen, có việc gì cũng nói với Giang Phóng, thế nhưng Giang Phóng lại không nghĩ như vậy.hắn rất sợ Kiều Kiều nói những lời thương tâm, cô nhóc này không phải muốn rời đi chứ?"anh đã quen hết rồi, cái gì cũng chấp nhận." Đem Kiều Kiều ôm chặt trong lòng mình."Thế nhưng, anh không cảm thấy em đáng ghét lắm sao?""không cảm thấy, không cảm thấy gì hết, em không có đáng ghét gì hết, em là tiểu tiên nữ của anh." Giang Phóng dỗ dành Kiều Kiều."Nhưng mà em cảm thấy mình rất đáng ghét, Giang Phóng, chúng ta ——" Kiều Kiều còn chưa nói hết lời đã bị Giang Phóng hôn chặt.hắn sẽ không để cho cô nói ra bất cứ lời nào mà hắn không thích nghe.Kiều Kiều đột nhiên nghĩ đến lời của Tần Phi Dương, trong đoạn tình cảm này của hai người, hắn để tâm nhiều hơn bất cứ ai. Có phải hay không, kỳ thực, Giang Phóng rất sợ, rất sợ cô không cần hắn nữa.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thực thì cô có cảm giác ủy khuất, từ trước tới giờ cô cảm giác mình khá là thẳng thắn, không lôi thôi lằng nhằng, vì sao sau khi ở cùng với hắn một thời gian dài, càng ngày lại càng không nhận ra chính mình?
không còn kiên cường nữa, nhõng nhẽo, thích khóc, cảm thấy bản thân chịu ủy khuất, càng ở cùng hắn lâu, cô càng khác người, càng cảm thấy bản thân đang thay đổi. cô không thích một Kiều Kiều như vậy.
"Kiều Kiều..." Giang Phóng thấy Kiều Kiều đang ngẩn ngơ ngồi bên giường.
"Giang Phóng, em cảm thấy bản thân từ khi ở cùng với anh, càng ngày càng mềm yếu, càng ngày càng trở nên nóng nảy, càng lôi thôi lằng nhằng." Kiều Kiều chỉ trần thuật lại thôi, cô đã hình thành thói quen, có việc gì cũng nói với Giang Phóng, thế nhưng Giang Phóng lại không nghĩ như vậy.
hắn rất sợ Kiều Kiều nói những lời thương tâm, cô nhóc này không phải muốn rời đi chứ?
"anh đã quen hết rồi, cái gì cũng chấp nhận." Đem Kiều Kiều ôm chặt trong lòng mình.
"Thế nhưng, anh không cảm thấy em đáng ghét lắm sao?"
"không cảm thấy, không cảm thấy gì hết, em không có đáng ghét gì hết, em là tiểu tiên nữ của anh." Giang Phóng dỗ dành Kiều Kiều.
"Nhưng mà em cảm thấy mình rất đáng ghét, Giang Phóng, chúng ta ——" Kiều Kiều còn chưa nói hết lời đã bị Giang Phóng hôn chặt.
hắn sẽ không để cho cô nói ra bất cứ lời nào mà hắn không thích nghe.
Kiều Kiều đột nhiên nghĩ đến lời của Tần Phi Dương, trong đoạn tình cảm này của hai người, hắn để tâm nhiều hơn bất cứ ai. Có phải hay không, kỳ thực, Giang Phóng rất sợ, rất sợ cô không cần hắn nữa.
Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)Tác giả: VivianTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn nhà hộ nhỏ bé tầm 40m2, có một người ngồi ở trong phòng, Kiều Kiều uống từng ngụm bia, ha hả, hôm nay là đêm giáng sinh, mọi người đều đi chơi, vậy mà cô lại không có chỗ nào để đi, bạn bè đều có người nhà của họ, vào lúc này sẽ không tới đây với cô, lại nghĩ tới xung đột hôm nay ở công ty, cô cười khổ, làm sao cô lại chán nản như vậy? Mấy ngày nữa là cô tròn ba mươi tuổi, đương nhiên, hôm nay cô vẫn là hai mươi chín, nhưng vẫn là một người cô đơn, bạn bè không có ai bên cạnh, mỗi lần gọi điện thoại hay gặp mặt cha mẹ, đều là nghe họ oán trách mấy câu, cô thật sự muốn khóc, cũng không biết nên làm thế nào. Không phải là cô không muốn tìm, mà do cô không hiểu đàn ông, người bên cạnh giới thiệu cũng không đáng tin, cô thật rối rắm, ai cũng nói cô kén chọn, thật ra không phải như vậy, thực sự không phải. Cô chỉ muốn tìm một người tâm đầu ý hợp, tại sao lại khó như vậy?-Trucxinh- Hôm nay ở công ty, đồng nghiệp lại nhắc tới chuyện cô còn độc thân, cô tức giận, liền nói vài… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kỳ thực thì cô có cảm giác ủy khuất, từ trước tới giờ cô cảm giác mình khá là thẳng thắn, không lôi thôi lằng nhằng, vì sao sau khi ở cùng với hắn một thời gian dài, càng ngày lại càng không nhận ra chính mình?không còn kiên cường nữa, nhõng nhẽo, thích khóc, cảm thấy bản thân chịu ủy khuất, càng ở cùng hắn lâu, cô càng khác người, càng cảm thấy bản thân đang thay đổi. cô không thích một Kiều Kiều như vậy."Kiều Kiều..." Giang Phóng thấy Kiều Kiều đang ngẩn ngơ ngồi bên giường."Giang Phóng, em cảm thấy bản thân từ khi ở cùng với anh, càng ngày càng mềm yếu, càng ngày càng trở nên nóng nảy, càng lôi thôi lằng nhằng." Kiều Kiều chỉ trần thuật lại thôi, cô đã hình thành thói quen, có việc gì cũng nói với Giang Phóng, thế nhưng Giang Phóng lại không nghĩ như vậy.hắn rất sợ Kiều Kiều nói những lời thương tâm, cô nhóc này không phải muốn rời đi chứ?"anh đã quen hết rồi, cái gì cũng chấp nhận." Đem Kiều Kiều ôm chặt trong lòng mình."Thế nhưng, anh không cảm thấy em đáng ghét lắm sao?""không cảm thấy, không cảm thấy gì hết, em không có đáng ghét gì hết, em là tiểu tiên nữ của anh." Giang Phóng dỗ dành Kiều Kiều."Nhưng mà em cảm thấy mình rất đáng ghét, Giang Phóng, chúng ta ——" Kiều Kiều còn chưa nói hết lời đã bị Giang Phóng hôn chặt.hắn sẽ không để cho cô nói ra bất cứ lời nào mà hắn không thích nghe.Kiều Kiều đột nhiên nghĩ đến lời của Tần Phi Dương, trong đoạn tình cảm này của hai người, hắn để tâm nhiều hơn bất cứ ai. Có phải hay không, kỳ thực, Giang Phóng rất sợ, rất sợ cô không cần hắn nữa.