Đợi đến lúc bồi bàn dọn món cà- ri cua lên thì Tiếu Dĩnh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, thật sự lúc này cô chỉ muốn nổi đóa lên rồi bỏ quách đi cho xong, thế nhưng rốt cuộc cô vẫn nở nụ cười và nói cám ơn. Nhà hàng Thái này nổi tiếng với tài phục vụ chậm chạp, lề mề, thế nhưng dù thế nào thì Hứa Nhất Tâm vẫn là khách quen của quán .Cô này đã tốn không ít nước bọt quảng cáo cho thương hiệu của quán, gần như với cô ăn hoài ăn mãi ở quán này không biết chán là gì. Tiếu Dĩnh thật sự rất khâm phục cô nàng ở điểm này, chính vì sở thích ăn uống của cô luôn đa dạng,ngay cả những món ăn dân dã hàng ngày, cũng đều phải thay đổi. Hứa Nhất Tâm còn khiến cô phải khâm phục ở một khoản khác nữa, đó là khả năng tám của cô ấy. Suốt từ trên lúc đi tới giờ, cô vẫn liên tục lải nhải không ngừng. Sau khi một cái tên nào đó xuất hiện thường trực bên tai không biết bao nhiêu lần, Tiếu Dĩnh rốt cuộc đã không kiềm chế được: “Cậu đừng nhắc tới anh ta nữa được không? Để tớ yên tĩnh ăn xong bữa ăn này cái…

Truyện chữ