Lục Sênh bị tiếng mắng đánh thức. Tiếng mắng này gần trong gang tấc: "Đồ vô dụng! Đã trễ thế này rồi mà còn không dậy! Cả ngày ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, óc heo! Mày xem phiếu điểm học kỳ của mày xem, mày còn mặt mũi ngủ sao? Mày con mẹ nó mau đứng lên cho tao!" Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức bên giường, mới sáu giờ. Vừa qua kỳ nghỉ đông, trời lạnh đêm dài, bên trong chiếc đèn treo đơn sơ buông xuống dưới có một lớp bụi dày đặc, tản ra ánh sáng màu trắng mãnh liệt. Ánh mắt bị ánh sáng trắng đâm vào có chút đau rát, cô nâng tay xoa xoa, sau đó ngồi dậy. Tiếng mắng vẫn còn tiếp tục: "Mày nhìn dáng vẻ của mình xem, suốt ngày bày vẻ mặt người chết, đọc sách không được, làm việc cũng không xong, tao còn có thể trông cậy gì vào mày? Tiểu Hi ở tầng trên, chỉ lớn hơn mày một tuổi, hôm qua ở chợ kiếm được hai còn cá chép lớn! Mày thì sao? Cả ngày chỉ biết đòi tiền!" Lục Sênh hơi lạnh. Cô cầm áo khoác phủ thêm trên người, nâng mắt đánh giá người phụ nữ đang đứng trước…
Tác giả: