“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay…

Chương 42

Bảy Năm Lại Bảy NămTác giả: Đào Hắc Tiểu ThấtTruyện Ngôn Tình“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay… Ngô Á Phi nhìn sang phía Tả Lan: “Chúng ta đi.”“Đi liền sao! Còn cô ấy? ” Tả Lan chỉ vào Hiểu Lộ đang ngã ở giữa sân.“Yên tâm, người cứu cô ta đến rồi.” Nói xong hắn vội hướng cửa sau rời đi. Trong lòng hắn có phần sợ hãi, sợ gặp phải Bình Yên, sợ trông thấy cô xuất hiện cùng người đàn ông khác. Dù biết chắc chuyện đó là thật, hắn vẫn sợ.Vừa khi hai người thoát ra từ hướng cửa sau, một nhóm người khác lao vào. Lúc này Tả Lan mới hiểu vì sao Á Phi vừa tới đã vội rút lui. Hắn chỉ cần đảm bảo Hiểu Lộ không gặp chuyện gì, với hắn ai cứu cô ta không quan trọng.“Tôi còn tưởng rằng anh là kẻ máu lạnh không hề có ý muốn cứu người. Hóa ra đã sớm biết sẽ có người làm việc đó.”Ánh mắt Ngô Á Phi chỉ khẽ lóe sáng: “Đối với cá nhân tôi mà nói, cô ta sống hay chết không chút quan hệ.”Tả Lan đột nhiên hiểu ra nguời đàn ông bên cạnh mình lòng dạ thật thâm sâu khó lường: “Thật vậy? Vậy vừa rồi vì sao anh lại làm như vậy? Đi vào đơn giản là muốn kéo dài thời gian, để bọn họ kịp chạy đến nơi đó thôi sao?”“Tuy rằng việc sống chết của cô ta với tôi không quan hệ, bất quá, cô ta đã bị thương như vậy, nếu cô ta còn không được an toàn, tôi sẽ không thoải mái. Tôi chỉ không muốn mình day dứt thôi. “Đám lưu manh chắc không ngờ đến, trò chơi bắt người của bọn chúng lại khiến chúng phải đối đầu với bang Nhất Đại.…Trì Phong liếc mắt nhìn quanh, lập tức thấy ngay Hiểu Lộ ngã trên mặt đất, gần như bất tỉnh, tóc tai rũ rượi, quần áo đã bị xé rách nhiều chỗ. Trong lòng anh tựa như bị kim châm, vô cùng đau đớn.“Một đứa cũng không tha, giết hết, quăng xuống biển cho cá ăn.” Trì Phong cắn răng hét lên.“Tuân lệnh, thiếu gia.” Rất nhanh, đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đánh gục.Trì Phong cẩn thận ôm lấy thân trên của Hiểu Lộ, chỉ không ngờ cô lại phản kháng: “Đừng, đừng đụng vào ta, van xin các ngươi.”“Là anh, là anh, bảo bối. Thực xin lỗi, anh đã tới chậm.” Giọng nói Trì Phong có chút nghẹn ngào.Hiểu Lộ khó khăn ngẩng đầu lên nhìn, đúng là anh, là Trì Phong, anh tới cứu cô.Hiểu Lộ nhỏ giọng nói một câu: “Em biết anh sẽ đến.” Lòng anh chợt nổi sóng.…An Nhiên ngây ngốc nhìn Trì Phong ôm Hiểu Lộ đi ra ngoài, cô đã quên phản ứng. Cảnh tượng trước mắt lại gợi cô nhớ về chuyện của 7 năm về trước, làm cô nhớ tới Tiểu Mễ. Cô thoáng thấy sợ hãi, nếu bọn họ đến muộn một chút nữa thôi, có khi nào Hiểu Lộ cũng sẽ ra đi như Tiểu Mễ.Mạc Ngôn để ý thấy vẻ bất an của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Tốt rồi, không còn việc gì đâu.”

Ngô Á Phi nhìn sang phía Tả Lan: “Chúng ta đi.”“Đi liền sao! Còn cô ấy? ” Tả Lan chỉ vào Hiểu Lộ đang ngã ở giữa sân.“Yên tâm, người cứu cô ta đến rồi.” Nói xong hắn vội hướng cửa sau rời đi. Trong lòng hắn có phần sợ hãi, sợ gặp phải Bình Yên, sợ trông thấy cô xuất hiện cùng người đàn ông khác. Dù biết chắc chuyện đó là thật, hắn vẫn sợ.Vừa khi hai người thoát ra từ hướng cửa sau, một nhóm người khác lao vào. Lúc này Tả Lan mới hiểu vì sao Á Phi vừa tới đã vội rút lui. Hắn chỉ cần đảm bảo Hiểu Lộ không gặp chuyện gì, với hắn ai cứu cô ta không quan trọng.“Tôi còn tưởng rằng anh là kẻ máu lạnh không hề có ý muốn cứu người. Hóa ra đã sớm biết sẽ có người làm việc đó.”Ánh mắt Ngô Á Phi chỉ khẽ lóe sáng: “Đối với cá nhân tôi mà nói, cô ta sống hay chết không chút quan hệ.”Tả Lan đột nhiên hiểu ra nguời đàn ông bên cạnh mình lòng dạ thật thâm sâu khó lường: “Thật vậy? Vậy vừa rồi vì sao anh lại làm như vậy? Đi vào đơn giản là muốn kéo dài thời gian, để bọn họ kịp chạy đến nơi đó thôi sao?”“Tuy rằng việc sống chết của cô ta với tôi không quan hệ, bất quá, cô ta đã bị thương như vậy, nếu cô ta còn không được an toàn, tôi sẽ không thoải mái. Tôi chỉ không muốn mình day dứt thôi. “Đám lưu manh chắc không ngờ đến, trò chơi bắt người của bọn chúng lại khiến chúng phải đối đầu với bang Nhất Đại.…

Trì Phong liếc mắt nhìn quanh, lập tức thấy ngay Hiểu Lộ ngã trên mặt đất, gần như bất tỉnh, tóc tai rũ rượi, quần áo đã bị xé rách nhiều chỗ. Trong lòng anh tựa như bị kim châm, vô cùng đau đớn.“Một đứa cũng không tha, giết hết, quăng xuống biển cho cá ăn.” Trì Phong cắn răng hét lên.“Tuân lệnh, thiếu gia.” Rất nhanh, đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đánh gục.Trì Phong cẩn thận ôm lấy thân trên của Hiểu Lộ, chỉ không ngờ cô lại phản kháng: “Đừng, đừng đụng vào ta, van xin các ngươi.”“Là anh, là anh, bảo bối. Thực xin lỗi, anh đã tới chậm.” Giọng nói Trì Phong có chút nghẹn ngào.Hiểu Lộ khó khăn ngẩng đầu lên nhìn, đúng là anh, là Trì Phong, anh tới cứu cô.Hiểu Lộ nhỏ giọng nói một câu: “Em biết anh sẽ đến.” Lòng anh chợt nổi sóng.…

An Nhiên ngây ngốc nhìn Trì Phong ôm Hiểu Lộ đi ra ngoài, cô đã quên phản ứng. Cảnh tượng trước mắt lại gợi cô nhớ về chuyện của 7 năm về trước, làm cô nhớ tới Tiểu Mễ. Cô thoáng thấy sợ hãi, nếu bọn họ đến muộn một chút nữa thôi, có khi nào Hiểu Lộ cũng sẽ ra đi như Tiểu Mễ.Mạc Ngôn để ý thấy vẻ bất an của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Tốt rồi, không còn việc gì đâu.”

Bảy Năm Lại Bảy NămTác giả: Đào Hắc Tiểu ThấtTruyện Ngôn Tình“Tuyết rơi rồi” Không biết là ai lên tiếng.Không khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn “Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm thật, vận may sang năm của mình nhất định sẽ rất tốt” Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.“Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe anh khuyên này, đây đang là hiện thực biết không ? ““Tần Dương chết tiệt, không chọc tôi anh sẽ chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!”Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: “Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục”An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa…“An Nhiên ơi An Nhiên”Một tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình “Hả?Sao vậy?”Dịch Quả tay chống cằm “Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta đi liên hoan đi, xong sẽ ghé quán K, thế nào?” Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Chủ ý này không tồi đúng không.“Nhất định phải là hôm nay… Ngô Á Phi nhìn sang phía Tả Lan: “Chúng ta đi.”“Đi liền sao! Còn cô ấy? ” Tả Lan chỉ vào Hiểu Lộ đang ngã ở giữa sân.“Yên tâm, người cứu cô ta đến rồi.” Nói xong hắn vội hướng cửa sau rời đi. Trong lòng hắn có phần sợ hãi, sợ gặp phải Bình Yên, sợ trông thấy cô xuất hiện cùng người đàn ông khác. Dù biết chắc chuyện đó là thật, hắn vẫn sợ.Vừa khi hai người thoát ra từ hướng cửa sau, một nhóm người khác lao vào. Lúc này Tả Lan mới hiểu vì sao Á Phi vừa tới đã vội rút lui. Hắn chỉ cần đảm bảo Hiểu Lộ không gặp chuyện gì, với hắn ai cứu cô ta không quan trọng.“Tôi còn tưởng rằng anh là kẻ máu lạnh không hề có ý muốn cứu người. Hóa ra đã sớm biết sẽ có người làm việc đó.”Ánh mắt Ngô Á Phi chỉ khẽ lóe sáng: “Đối với cá nhân tôi mà nói, cô ta sống hay chết không chút quan hệ.”Tả Lan đột nhiên hiểu ra nguời đàn ông bên cạnh mình lòng dạ thật thâm sâu khó lường: “Thật vậy? Vậy vừa rồi vì sao anh lại làm như vậy? Đi vào đơn giản là muốn kéo dài thời gian, để bọn họ kịp chạy đến nơi đó thôi sao?”“Tuy rằng việc sống chết của cô ta với tôi không quan hệ, bất quá, cô ta đã bị thương như vậy, nếu cô ta còn không được an toàn, tôi sẽ không thoải mái. Tôi chỉ không muốn mình day dứt thôi. “Đám lưu manh chắc không ngờ đến, trò chơi bắt người của bọn chúng lại khiến chúng phải đối đầu với bang Nhất Đại.…Trì Phong liếc mắt nhìn quanh, lập tức thấy ngay Hiểu Lộ ngã trên mặt đất, gần như bất tỉnh, tóc tai rũ rượi, quần áo đã bị xé rách nhiều chỗ. Trong lòng anh tựa như bị kim châm, vô cùng đau đớn.“Một đứa cũng không tha, giết hết, quăng xuống biển cho cá ăn.” Trì Phong cắn răng hét lên.“Tuân lệnh, thiếu gia.” Rất nhanh, đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đánh gục.Trì Phong cẩn thận ôm lấy thân trên của Hiểu Lộ, chỉ không ngờ cô lại phản kháng: “Đừng, đừng đụng vào ta, van xin các ngươi.”“Là anh, là anh, bảo bối. Thực xin lỗi, anh đã tới chậm.” Giọng nói Trì Phong có chút nghẹn ngào.Hiểu Lộ khó khăn ngẩng đầu lên nhìn, đúng là anh, là Trì Phong, anh tới cứu cô.Hiểu Lộ nhỏ giọng nói một câu: “Em biết anh sẽ đến.” Lòng anh chợt nổi sóng.…An Nhiên ngây ngốc nhìn Trì Phong ôm Hiểu Lộ đi ra ngoài, cô đã quên phản ứng. Cảnh tượng trước mắt lại gợi cô nhớ về chuyện của 7 năm về trước, làm cô nhớ tới Tiểu Mễ. Cô thoáng thấy sợ hãi, nếu bọn họ đến muộn một chút nữa thôi, có khi nào Hiểu Lộ cũng sẽ ra đi như Tiểu Mễ.Mạc Ngôn để ý thấy vẻ bất an của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Tốt rồi, không còn việc gì đâu.”

Chương 42