Trên đỉnh núi Vân Phong —— Nam nhân chỉ vào hơi nóng bốc lên, hồng nham chuyển động nơi đáy vực, hỏi: "Khinh Ca, có dám nhảy không?" Lạc Khinh Ca hướng xuống dưới nhìn thoáng qua, trong lòng chợt có chút sợ hãi, nắm thật chặt nắm đấm, vẫn nặng nề gật đầu: "Có." Vì hắn, cùng bọn họ tương lai không đau khổ, nàng nhất định cũng phải sống sót! Thấy nàng dứt khoát kiên định như vậy, tròng mắt nam nhân trở nên phức tạp, ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng thật lâu không nói gì. Lạc Khinh Ca ngửa đầu một chút nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, tự biết thời gian đã đến, quay sang bên đối với người đàn ông mình yêu say đắm mà cười: "Ta đi." ". . . Được, cẩn thận một chút, chớ cậy mạnh." Nam nhân trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn ôn nhu, nhẹ giọng dặn dò. "Ừ." Lạc Khinh Ca xoay người lại, hướng phía trước đi từng bước, tựa như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại, "Chờ một chút." "Cái gì." Nam nhân ôn nhu nhìn nàng, chờ xem nàng sắp nói cái gì. Ai biết, Lạc Khinh Ca từ trong lồng ngực móc ra một…
Chương 8
Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều PhiTác giả: Diễm Hỏa DiễmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên đỉnh núi Vân Phong —— Nam nhân chỉ vào hơi nóng bốc lên, hồng nham chuyển động nơi đáy vực, hỏi: "Khinh Ca, có dám nhảy không?" Lạc Khinh Ca hướng xuống dưới nhìn thoáng qua, trong lòng chợt có chút sợ hãi, nắm thật chặt nắm đấm, vẫn nặng nề gật đầu: "Có." Vì hắn, cùng bọn họ tương lai không đau khổ, nàng nhất định cũng phải sống sót! Thấy nàng dứt khoát kiên định như vậy, tròng mắt nam nhân trở nên phức tạp, ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng thật lâu không nói gì. Lạc Khinh Ca ngửa đầu một chút nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, tự biết thời gian đã đến, quay sang bên đối với người đàn ông mình yêu say đắm mà cười: "Ta đi." ". . . Được, cẩn thận một chút, chớ cậy mạnh." Nam nhân trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn ôn nhu, nhẹ giọng dặn dò. "Ừ." Lạc Khinh Ca xoay người lại, hướng phía trước đi từng bước, tựa như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại, "Chờ một chút." "Cái gì." Nam nhân ôn nhu nhìn nàng, chờ xem nàng sắp nói cái gì. Ai biết, Lạc Khinh Ca từ trong lồng ngực móc ra một… Lạc Khinh Ca tương từ trên người Long Lăng Thiên mạnh mẽ lột xuống quần áo dơ ném tới trên bờ.Một bàn tay giam cầm lấy thân thể bé nhỏ của hắn, tay kia thì vẫy nước lên trên ngươi hắn, còn không quên nói : "Tiểu Thiên phải ngoan ngoãn nga, tỷ tỷ tắm cho ngươi rửa sạch sẻ."Long Lăng Thiên: ". . ."Hắn hiện tại thật muốn đem chính mình đánh cho ngất xỉu để không bị bị nữ nhân này làm tức chết!Đúng lúc này, đột nhiên "Đông ——" một tiếng, từ đàng xa trên cây ngã xuống một 'Vật nặng' ."Cái gì nha?" Lạc Khinh Ca theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía, lại phát hiện chỗ vừa phát ra tiếng động không có cái gì cả.Long Lăng Thiên đôi mắt rùng mình, tim không khỏi thình thịch nhảy dựng lên, hắn một đời anh minh chắc chắn bị hủy không còn gì nữa, tâm trạng càng tức lúc càng tức giận.Thừa dịp Lạc Khinh Ca lơ là, hắn cũng không quan tâm mình làm như vậy có bao nhiêu ngây thơ, cúi đầu hướng phía cánh tay của Lạc Khinh Ca cắn một chút."Ôi!" Lạc Khinh Ca cánh tay đau xót, lập tức buông ra người trong lòng.Long Lăng Thiên có được tự do, nagy lập tức ở trên ngực Lạc Khinh Ca đánh một chưởng, sau đó, rất nhanh liền bơi lên bờ."Này, thối tiểu Thiên, ngươi tại sao lại cắn ta." Lạc Khinh Ca xoa xoa chỗ bị cắn, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Long Lăng Thiên đang mặc quần áo.Nơi ngực cũng hơi đau đau, may là hắn khí lực không lớn, nếu không, một chưởng này thật đúng là khiến nàng ăn không tiêu.Long Lăng Thiên khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cúi đầu mặc quần áo, cũng không liếc mắt nhìn mỗ mữ nào đó.Bởi vì hắn sợ nếu nhìn thì sẽ không nhịn được động thủ giết nàng!Nữ nhân đáng chết! Không biết liêm sỉ.Thấy hắn không để ý tới chính, Lạc Khinh Ca mất hứng sờ sờ cái mũi, hắn sẽ không phải là xấu hổ chứ.Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ửng hồng, phỏng chừng không sai. [Nguyệt: Không phải xấu hổ đâu, là bị ngươi chọc đến tức đến đỏ mặt đó.Lạc Khinh Ca:*Cầm dao* Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.Nguyệt:*Vừa hét vừa xách dép chạy* Ta nói chính là sự thật.]Nghĩ như vậy, Lạc Khinh Ca nhịn không được cười ha hả, "Ha ha ha, tiểu quai quai, ngươi thật là đáng yêu, lại vẫn xấu hổ, yên tâm đi, tỷ tỷ đối với thân thể nho nhỏ của ngươi không có hứng thú."Long Lăng Thiên nghe vậy, lảo đảo một cái suýt chút nữa là ngã xuống đất, vội vã vịn lấy cái cây bên cạnh.Bóp chặt quả đấm nhỏ, cả khuôn mặt đều bị tức giận đến nỗi run run.Cố gắng dùng nghị lực nhịn xuống lửa giận cực lớn trong lòng, nữ nhân này thật có bản lĩnh tức chết người không đền mạng.Một lát, Lạc Khinh Ca không thấy hắn đáp lại, nhất thời cảm thấy không thú vị, cũng không đùa hắn nữa.Hướng trên người thong thả ung dung vẩy một ít nước lên người, thấy quần áo trên người Long Lăng Thiên vẫn ướt sũng xiêu xiêu vẹo vẹo dán sát ở trên người, hơn nữa vẫn như cũ dơ dáy bẩn thỉu không khác gì lúc đầu.Hơi hơi chau lông mày, hướng hắn hô: "Tiểu Thiên, ngươi vẫn là c** q**n áo ra, để tỷ tỷ giúp ngươi tắm rửa lần nữa, nếu không sẽ dễ dàng sinh bệnh."Hiện tại mặc dù là mùa hạ, nhưng quần áo ướt sũng mặc trên người cũng rất khó chịu, còn không bằng người c** q**n áo xuống đây với ta cho thoải mái.Long Lăng Thiên khóe miệng hơi cong lên, lôi kéo y phục, thoáng chỉnh sửa lại một chút, cũng không buồn liếc mắt nhìn Lạc Khinh Ca một chút, nhấc chân hướng phía chỗ vật nặng vừa rơi xuống đi đến."Ai, thật là một hài tử hay xấu hổ." Lạc Khinh Ca thở dài một chút rồi cũng bơi vào bờ.Từ trong nước sông đi ra, theo Long Lăng Thiên hướng đến chổ vật nặng rớt xuống.Vừa rồi rõ ràng nghe được một thanh âm rất lớn, rõ ràng nghe thấy có vật gì đó từ trên cây rớt xuống, hơn nữa vật này còn rất lớn, vì sao bây giờ lại không có một chút động tĩnh nào?"Vừa rồi ngã xuống là vật gì a?" Lạc Khinh Ca đi vào, cũng không phát hiện có vật nặng gì, chỉ là một mảnh bụi cỏ.Long Lăng Thiên đáy mắt lướt qua một tia quỷ dị, rất nhanh liền hạ lông mi che giấu.
Lạc Khinh Ca tương từ trên người Long Lăng Thiên mạnh mẽ lột xuống quần áo dơ ném tới trên bờ.
Một bàn tay giam cầm lấy thân thể bé nhỏ của hắn, tay kia thì vẫy nước lên trên ngươi hắn, còn không quên nói : "Tiểu Thiên phải ngoan ngoãn nga, tỷ tỷ tắm cho ngươi rửa sạch sẻ."
Long Lăng Thiên: ". . ."
Hắn hiện tại thật muốn đem chính mình đánh cho ngất xỉu để không bị bị nữ nhân này làm tức chết!
Đúng lúc này, đột nhiên "Đông ——" một tiếng, từ đàng xa trên cây ngã xuống một 'Vật nặng' .
"Cái gì nha?" Lạc Khinh Ca theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía, lại phát hiện chỗ vừa phát ra tiếng động không có cái gì cả.
Long Lăng Thiên đôi mắt rùng mình, tim không khỏi thình thịch nhảy dựng lên, hắn một đời anh minh chắc chắn bị hủy không còn gì nữa, tâm trạng càng tức lúc càng tức giận.
Thừa dịp Lạc Khinh Ca lơ là, hắn cũng không quan tâm mình làm như vậy có bao nhiêu ngây thơ, cúi đầu hướng phía cánh tay của Lạc Khinh Ca cắn một chút.
"Ôi!" Lạc Khinh Ca cánh tay đau xót, lập tức buông ra người trong lòng.
Long Lăng Thiên có được tự do, nagy lập tức ở trên ngực Lạc Khinh Ca đánh một chưởng, sau đó, rất nhanh liền bơi lên bờ.
"Này, thối tiểu Thiên, ngươi tại sao lại cắn ta." Lạc Khinh Ca xoa xoa chỗ bị cắn, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Long Lăng Thiên đang mặc quần áo.
Nơi ngực cũng hơi đau đau, may là hắn khí lực không lớn, nếu không, một chưởng này thật đúng là khiến nàng ăn không tiêu.
Long Lăng Thiên khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cúi đầu mặc quần áo, cũng không liếc mắt nhìn mỗ mữ nào đó.
Bởi vì hắn sợ nếu nhìn thì sẽ không nhịn được động thủ giết nàng!
Nữ nhân đáng chết! Không biết liêm sỉ.
Thấy hắn không để ý tới chính, Lạc Khinh Ca mất hứng sờ sờ cái mũi, hắn sẽ không phải là xấu hổ chứ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ửng hồng, phỏng chừng không sai. [Nguyệt: Không phải xấu hổ đâu, là bị ngươi chọc đến tức đến đỏ mặt đó.
Lạc Khinh Ca:*Cầm dao* Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.
Nguyệt:*Vừa hét vừa xách dép chạy* Ta nói chính là sự thật.]
Nghĩ như vậy, Lạc Khinh Ca nhịn không được cười ha hả, "Ha ha ha, tiểu quai quai, ngươi thật là đáng yêu, lại vẫn xấu hổ, yên tâm đi, tỷ tỷ đối với thân thể nho nhỏ của ngươi không có hứng thú."
Long Lăng Thiên nghe vậy, lảo đảo một cái suýt chút nữa là ngã xuống đất, vội vã vịn lấy cái cây bên cạnh.
Bóp chặt quả đấm nhỏ, cả khuôn mặt đều bị tức giận đến nỗi run run.
Cố gắng dùng nghị lực nhịn xuống lửa giận cực lớn trong lòng, nữ nhân này thật có bản lĩnh tức chết người không đền mạng.
Một lát, Lạc Khinh Ca không thấy hắn đáp lại, nhất thời cảm thấy không thú vị, cũng không đùa hắn nữa.
Hướng trên người thong thả ung dung vẩy một ít nước lên người, thấy quần áo trên người Long Lăng Thiên vẫn ướt sũng xiêu xiêu vẹo vẹo dán sát ở trên người, hơn nữa vẫn như cũ dơ dáy bẩn thỉu không khác gì lúc đầu.
Hơi hơi chau lông mày, hướng hắn hô: "Tiểu Thiên, ngươi vẫn là c** q**n áo ra, để tỷ tỷ giúp ngươi tắm rửa lần nữa, nếu không sẽ dễ dàng sinh bệnh."
Hiện tại mặc dù là mùa hạ, nhưng quần áo ướt sũng mặc trên người cũng rất khó chịu, còn không bằng người c** q**n áo xuống đây với ta cho thoải mái.
Long Lăng Thiên khóe miệng hơi cong lên, lôi kéo y phục, thoáng chỉnh sửa lại một chút, cũng không buồn liếc mắt nhìn Lạc Khinh Ca một chút, nhấc chân hướng phía chỗ vật nặng vừa rơi xuống đi đến.
"Ai, thật là một hài tử hay xấu hổ." Lạc Khinh Ca thở dài một chút rồi cũng bơi vào bờ.
Từ trong nước sông đi ra, theo Long Lăng Thiên hướng đến chổ vật nặng rớt xuống.
Vừa rồi rõ ràng nghe được một thanh âm rất lớn, rõ ràng nghe thấy có vật gì đó từ trên cây rớt xuống, hơn nữa vật này còn rất lớn, vì sao bây giờ lại không có một chút động tĩnh nào?
"Vừa rồi ngã xuống là vật gì a?" Lạc Khinh Ca đi vào, cũng không phát hiện có vật nặng gì, chỉ là một mảnh bụi cỏ.
Long Lăng Thiên đáy mắt lướt qua một tia quỷ dị, rất nhanh liền hạ lông mi che giấu.
Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều PhiTác giả: Diễm Hỏa DiễmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên đỉnh núi Vân Phong —— Nam nhân chỉ vào hơi nóng bốc lên, hồng nham chuyển động nơi đáy vực, hỏi: "Khinh Ca, có dám nhảy không?" Lạc Khinh Ca hướng xuống dưới nhìn thoáng qua, trong lòng chợt có chút sợ hãi, nắm thật chặt nắm đấm, vẫn nặng nề gật đầu: "Có." Vì hắn, cùng bọn họ tương lai không đau khổ, nàng nhất định cũng phải sống sót! Thấy nàng dứt khoát kiên định như vậy, tròng mắt nam nhân trở nên phức tạp, ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng thật lâu không nói gì. Lạc Khinh Ca ngửa đầu một chút nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, tự biết thời gian đã đến, quay sang bên đối với người đàn ông mình yêu say đắm mà cười: "Ta đi." ". . . Được, cẩn thận một chút, chớ cậy mạnh." Nam nhân trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn ôn nhu, nhẹ giọng dặn dò. "Ừ." Lạc Khinh Ca xoay người lại, hướng phía trước đi từng bước, tựa như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại, "Chờ một chút." "Cái gì." Nam nhân ôn nhu nhìn nàng, chờ xem nàng sắp nói cái gì. Ai biết, Lạc Khinh Ca từ trong lồng ngực móc ra một… Lạc Khinh Ca tương từ trên người Long Lăng Thiên mạnh mẽ lột xuống quần áo dơ ném tới trên bờ.Một bàn tay giam cầm lấy thân thể bé nhỏ của hắn, tay kia thì vẫy nước lên trên ngươi hắn, còn không quên nói : "Tiểu Thiên phải ngoan ngoãn nga, tỷ tỷ tắm cho ngươi rửa sạch sẻ."Long Lăng Thiên: ". . ."Hắn hiện tại thật muốn đem chính mình đánh cho ngất xỉu để không bị bị nữ nhân này làm tức chết!Đúng lúc này, đột nhiên "Đông ——" một tiếng, từ đàng xa trên cây ngã xuống một 'Vật nặng' ."Cái gì nha?" Lạc Khinh Ca theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía, lại phát hiện chỗ vừa phát ra tiếng động không có cái gì cả.Long Lăng Thiên đôi mắt rùng mình, tim không khỏi thình thịch nhảy dựng lên, hắn một đời anh minh chắc chắn bị hủy không còn gì nữa, tâm trạng càng tức lúc càng tức giận.Thừa dịp Lạc Khinh Ca lơ là, hắn cũng không quan tâm mình làm như vậy có bao nhiêu ngây thơ, cúi đầu hướng phía cánh tay của Lạc Khinh Ca cắn một chút."Ôi!" Lạc Khinh Ca cánh tay đau xót, lập tức buông ra người trong lòng.Long Lăng Thiên có được tự do, nagy lập tức ở trên ngực Lạc Khinh Ca đánh một chưởng, sau đó, rất nhanh liền bơi lên bờ."Này, thối tiểu Thiên, ngươi tại sao lại cắn ta." Lạc Khinh Ca xoa xoa chỗ bị cắn, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Long Lăng Thiên đang mặc quần áo.Nơi ngực cũng hơi đau đau, may là hắn khí lực không lớn, nếu không, một chưởng này thật đúng là khiến nàng ăn không tiêu.Long Lăng Thiên khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cúi đầu mặc quần áo, cũng không liếc mắt nhìn mỗ mữ nào đó.Bởi vì hắn sợ nếu nhìn thì sẽ không nhịn được động thủ giết nàng!Nữ nhân đáng chết! Không biết liêm sỉ.Thấy hắn không để ý tới chính, Lạc Khinh Ca mất hứng sờ sờ cái mũi, hắn sẽ không phải là xấu hổ chứ.Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ửng hồng, phỏng chừng không sai. [Nguyệt: Không phải xấu hổ đâu, là bị ngươi chọc đến tức đến đỏ mặt đó.Lạc Khinh Ca:*Cầm dao* Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.Nguyệt:*Vừa hét vừa xách dép chạy* Ta nói chính là sự thật.]Nghĩ như vậy, Lạc Khinh Ca nhịn không được cười ha hả, "Ha ha ha, tiểu quai quai, ngươi thật là đáng yêu, lại vẫn xấu hổ, yên tâm đi, tỷ tỷ đối với thân thể nho nhỏ của ngươi không có hứng thú."Long Lăng Thiên nghe vậy, lảo đảo một cái suýt chút nữa là ngã xuống đất, vội vã vịn lấy cái cây bên cạnh.Bóp chặt quả đấm nhỏ, cả khuôn mặt đều bị tức giận đến nỗi run run.Cố gắng dùng nghị lực nhịn xuống lửa giận cực lớn trong lòng, nữ nhân này thật có bản lĩnh tức chết người không đền mạng.Một lát, Lạc Khinh Ca không thấy hắn đáp lại, nhất thời cảm thấy không thú vị, cũng không đùa hắn nữa.Hướng trên người thong thả ung dung vẩy một ít nước lên người, thấy quần áo trên người Long Lăng Thiên vẫn ướt sũng xiêu xiêu vẹo vẹo dán sát ở trên người, hơn nữa vẫn như cũ dơ dáy bẩn thỉu không khác gì lúc đầu.Hơi hơi chau lông mày, hướng hắn hô: "Tiểu Thiên, ngươi vẫn là c** q**n áo ra, để tỷ tỷ giúp ngươi tắm rửa lần nữa, nếu không sẽ dễ dàng sinh bệnh."Hiện tại mặc dù là mùa hạ, nhưng quần áo ướt sũng mặc trên người cũng rất khó chịu, còn không bằng người c** q**n áo xuống đây với ta cho thoải mái.Long Lăng Thiên khóe miệng hơi cong lên, lôi kéo y phục, thoáng chỉnh sửa lại một chút, cũng không buồn liếc mắt nhìn Lạc Khinh Ca một chút, nhấc chân hướng phía chỗ vật nặng vừa rơi xuống đi đến."Ai, thật là một hài tử hay xấu hổ." Lạc Khinh Ca thở dài một chút rồi cũng bơi vào bờ.Từ trong nước sông đi ra, theo Long Lăng Thiên hướng đến chổ vật nặng rớt xuống.Vừa rồi rõ ràng nghe được một thanh âm rất lớn, rõ ràng nghe thấy có vật gì đó từ trên cây rớt xuống, hơn nữa vật này còn rất lớn, vì sao bây giờ lại không có một chút động tĩnh nào?"Vừa rồi ngã xuống là vật gì a?" Lạc Khinh Ca đi vào, cũng không phát hiện có vật nặng gì, chỉ là một mảnh bụi cỏ.Long Lăng Thiên đáy mắt lướt qua một tia quỷ dị, rất nhanh liền hạ lông mi che giấu.