Tác giả:

Trời về chiều, bỗng có tiếng chớp vang lên, mưa bắt đầu rơi, trên một cây cầu đang có một cô gái chạy nhanh tìm chỗ trú mưa. Mưa càng lúc càng lớn, cô gái vừa chạy vừa than : " Xui quá đi, đang đi dạo thì mưa, biết thế ở nhà còn hơn hic..hic... AAA" Bỗng nhiên, cô hét thảm một tiếng rồi cả người ngã nghiêng về phía mặt hồ, một tiếng sấm vang lên cùng lúc khi cô té xuống hồ nước. Chết tiệt , ta nguyền rủa tên nào vứt vỏ chuối lung tung. Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi cô ngất đi. Bầu trời xanh thật đẹp, gió thổi hiu hiu, mây trắng bay chầm chậm, chung quanh bao phủ cây cối nhìn thật thoải mái , tiếng chim hót thánh thót làm người ta chỉ muốn nằm yên mà lắng nghe. Một khung cảnh thật yên bình nếu không có những ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào mình. - Khốn khiếp, bộ chưa nhìn thấy con nít bao giờ hả, còn nhìn nữa ta lột da các ngươi. Nghe thế, những ánh mắt đang nhìn vào nàng đều biến mất, trả lại một không gian yên tĩnh cho khu rừng. - Linh nhi , không nên mắng bọn chúng chứ,…

Chương 26

Bạch Quỷ Nương TửTác giả: Bạch TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời về chiều, bỗng có tiếng chớp vang lên, mưa bắt đầu rơi, trên một cây cầu đang có một cô gái chạy nhanh tìm chỗ trú mưa. Mưa càng lúc càng lớn, cô gái vừa chạy vừa than : " Xui quá đi, đang đi dạo thì mưa, biết thế ở nhà còn hơn hic..hic... AAA" Bỗng nhiên, cô hét thảm một tiếng rồi cả người ngã nghiêng về phía mặt hồ, một tiếng sấm vang lên cùng lúc khi cô té xuống hồ nước. Chết tiệt , ta nguyền rủa tên nào vứt vỏ chuối lung tung. Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi cô ngất đi. Bầu trời xanh thật đẹp, gió thổi hiu hiu, mây trắng bay chầm chậm, chung quanh bao phủ cây cối nhìn thật thoải mái , tiếng chim hót thánh thót làm người ta chỉ muốn nằm yên mà lắng nghe. Một khung cảnh thật yên bình nếu không có những ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào mình. - Khốn khiếp, bộ chưa nhìn thấy con nít bao giờ hả, còn nhìn nữa ta lột da các ngươi. Nghe thế, những ánh mắt đang nhìn vào nàng đều biến mất, trả lại một không gian yên tĩnh cho khu rừng. - Linh nhi , không nên mắng bọn chúng chứ,… Hàn Thiên Phong chưa đi đến đại sảnh đã nghe thấy mùi son phấn nồng nặc làm hắn chán ghét.Bước vào đại sảnh, trong đó đứng hơn mười vị tiểu thư khuê các con của các quan lại trong triều. Thấy Hàn Thiên Phong, chúng tiểu thư đồng loạt hành lễ, ánh mắt nhìn hắn đầy ái mộ và si mê làm hắn càng thêm chán ghét các nàng.- Đây là có chuyện gì?Hắn liếc cũng không thèm liếc họ một cái mà hướng về Lý công công đang đứng một bên lạnh giọng hỏi.- Thưa vương gia, hoàng thượng thấy trong vương phủ chỉ có một mình vương phi thì không được , nên hoàng thượng đã tự mình chọn lựa những tiểu thư này để vương gia nạp làm thiếp.- Khốn khiếp, việc của ta khi nào thì đến phiên lão già đó xen vào, còn không mau cút.Nghe hắn lạnh giọng nói, Lý công công run run đáp lời.- Không thể, thưa vương gia đây cũng là ý của quốc sư.- Quốc sư?Quốc sư Thiên Nguyệt quốc Dật Phong là đệ tử trân truyền của thượng tiên Nam Cung Sơn là người luôn truyền ý chỉ của ngọc đế hay còn gọi là ý trời.- Vâng thưa vương gia, ngài xem.Lý công công đưa cho Hàn Thiên Phong xem tín vật của Dật Thiên, là một miếng ngọc bội hình hoa sen màu tím, trên đó có khắc hai chữ Dật Phong, đúng là tín vật của quốc sư để đại diện cho hắn.- Hắn nói gì?- Khởi bẩm vương gia, quốc sư đã nói, ý chỉ của trời là ngài phải nạp thiếp, nếu không ách có hậu hoạn. Đặc biệt đó là vương phi, vương phi có thể sẽ chết.- Cái gì?- Vương gia, những gì nô tài nói đều là thật nên vương gia chắc chắn phải nạp thiếp.Lý công công mồ hôi chảy ròng ròng cố bình tĩnh nói.Hắn không tin, nàng sẽ chết sao. Không chắc chắn hắn sẽ không để điều đó xảy ra. Có ai biết vừa nghe nói nàng sẽ chết tim hắn như bị xé toạc đau đớn. Hắn nhất định không để ai cướp nàng khỏi hắn, nhưng hắn cũng không muốn phản bội nàng, vì nàng nhất định sẽ hận hắn.Thấy hắn do dự, Lý công công nói tiếp.- Vương gia, đây là ý trời, chúng ta không thể không nghe theo, nô tài tin vương phi sẽ hiểu.Hàn Thiên Phong không muốn tin, nhưng những gì Dật Phong nói đều là sự thật. Ngay cả sư phụ hắn cũng phải công nhận điều này, hắn có thể không tin sao?- Lâm thúc, lo chỗ ở cho bọn họ, không cho phép làm phiền vương phi.Hắn sẽ không phản bội nàng, hắn không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất, nên hắn quyết định giữ các nàng nếu xảy ra việc gì, họ sẽ là kẻ thế mạng cho nàng.Hàn Thiên Phong không biết, quyết định này không chỉ khiến cho hắn, mà còn khiến cả Thiên Nguyệt quốc và thiên giới chịu nỗi kinh hoàng chưa từng có.Trong lúc đó, tại Thanh Phong uyển, nha hoàn Nhã Lan đã kể mọi việc cho Bạch Tuyết Linh nghe. Nghe xong nàng chỉ mỉm cười rồi bảo Nhã Lan lui xuống. Nha hoàn Nhã Lan này do Hàn Thiên Phong đưa cho nàng, nha đầu này 14 tuổi, khuôn mặt thanh tú, tính tình hiền lành, thật thà rất hợp ý nàng, nên nàng cũng không trách nha đầu này mỗi khi bên tai nàng lải nhải.Nhìn thái độ như sắp khóc kia của nàng lúc nàng kể lại mọi chuyện xảy ra ở đại sảnh cho Bạch Tuyết Linh nghe, thì biết nàng là người thế nào.Đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Bạch Tuyết Linh bỗng mỉm cười, một nụ cười điên đảo chúng sinh. Nhưng chỉ có những ai đã từng thấy nàng nổi giận thì biết, đây là điềm báo nàng thực sự tức giận và đại họa sắp đến.Ý trời, nực cười, tên sư huynh não tàn kia của nàng thật sự là muốn tìm ngược đây mà, cả tên ngựa đực kia nữa, nàng đây không đáp lễ thì có lỗi với hai tên kia và bản thân quá. Còn tên tiểu tử kia cũng cần dậy dỗ lại. Hừ, dám đùa giỡn ta, đúng là thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào.

Hàn Thiên Phong chưa đi đến đại sảnh đã nghe thấy mùi son phấn nồng nặc làm hắn chán ghét.

Bước vào đại sảnh, trong đó đứng hơn mười vị tiểu thư khuê các con của các quan lại trong triều. Thấy Hàn Thiên Phong, chúng tiểu thư đồng loạt hành lễ, ánh mắt nhìn hắn đầy ái mộ và si mê làm hắn càng thêm chán ghét các nàng.

- Đây là có chuyện gì?

Hắn liếc cũng không thèm liếc họ một cái mà hướng về Lý công công đang đứng một bên lạnh giọng hỏi.

- Thưa vương gia, hoàng thượng thấy trong vương phủ chỉ có một mình vương phi thì không được , nên hoàng thượng đã tự mình chọn lựa những tiểu thư này để vương gia nạp làm thiếp.

- Khốn khiếp, việc của ta khi nào thì đến phiên lão già đó xen vào, còn không mau cút.

Nghe hắn lạnh giọng nói, Lý công công run run đáp lời.

- Không thể, thưa vương gia đây cũng là ý của quốc sư.

- Quốc sư?

Quốc sư Thiên Nguyệt quốc Dật Phong là đệ tử trân truyền của thượng tiên Nam Cung Sơn là người luôn truyền ý chỉ của ngọc đế hay còn gọi là ý trời.

- Vâng thưa vương gia, ngài xem.

Lý công công đưa cho Hàn Thiên Phong xem tín vật của Dật Thiên, là một miếng ngọc bội hình hoa sen màu tím, trên đó có khắc hai chữ Dật Phong, đúng là tín vật của quốc sư để đại diện cho hắn.

- Hắn nói gì?

- Khởi bẩm vương gia, quốc sư đã nói, ý chỉ của trời là ngài phải nạp thiếp, nếu không ách có hậu hoạn. Đặc biệt đó là vương phi, vương phi có thể sẽ chết.

- Cái gì?

- Vương gia, những gì nô tài nói đều là thật nên vương gia chắc chắn phải nạp thiếp.

Lý công công mồ hôi chảy ròng ròng cố bình tĩnh nói.

Hắn không tin, nàng sẽ chết sao. Không chắc chắn hắn sẽ không để điều đó xảy ra. Có ai biết vừa nghe nói nàng sẽ chết tim hắn như bị xé toạc đau đớn. Hắn nhất định không để ai cướp nàng khỏi hắn, nhưng hắn cũng không muốn phản bội nàng, vì nàng nhất định sẽ hận hắn.

Thấy hắn do dự, Lý công công nói tiếp.

- Vương gia, đây là ý trời, chúng ta không thể không nghe theo, nô tài tin vương phi sẽ hiểu.

Hàn Thiên Phong không muốn tin, nhưng những gì Dật Phong nói đều là sự thật. Ngay cả sư phụ hắn cũng phải công nhận điều này, hắn có thể không tin sao?

- Lâm thúc, lo chỗ ở cho bọn họ, không cho phép làm phiền vương phi.

Hắn sẽ không phản bội nàng, hắn không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất, nên hắn quyết định giữ các nàng nếu xảy ra việc gì, họ sẽ là kẻ thế mạng cho nàng.

Hàn Thiên Phong không biết, quyết định này không chỉ khiến cho hắn, mà còn khiến cả Thiên Nguyệt quốc và thiên giới chịu nỗi kinh hoàng chưa từng có.

Trong lúc đó, tại Thanh Phong uyển, nha hoàn Nhã Lan đã kể mọi việc cho Bạch Tuyết Linh nghe. Nghe xong nàng chỉ mỉm cười rồi bảo Nhã Lan lui xuống. Nha hoàn Nhã Lan này do Hàn Thiên Phong đưa cho nàng, nha đầu này 14 tuổi, khuôn mặt thanh tú, tính tình hiền lành, thật thà rất hợp ý nàng, nên nàng cũng không trách nha đầu này mỗi khi bên tai nàng lải nhải.

Nhìn thái độ như sắp khóc kia của nàng lúc nàng kể lại mọi chuyện xảy ra ở đại sảnh cho Bạch Tuyết Linh nghe, thì biết nàng là người thế nào.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Bạch Tuyết Linh bỗng mỉm cười, một nụ cười điên đảo chúng sinh. Nhưng chỉ có những ai đã từng thấy nàng nổi giận thì biết, đây là điềm báo nàng thực sự tức giận và đại họa sắp đến.

Ý trời, nực cười, tên sư huynh não tàn kia của nàng thật sự là muốn tìm ngược đây mà, cả tên ngựa đực kia nữa, nàng đây không đáp lễ thì có lỗi với hai tên kia và bản thân quá. Còn tên tiểu tử kia cũng cần dậy dỗ lại. Hừ, dám đùa giỡn ta, đúng là thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào.

Bạch Quỷ Nương TửTác giả: Bạch TiênTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrời về chiều, bỗng có tiếng chớp vang lên, mưa bắt đầu rơi, trên một cây cầu đang có một cô gái chạy nhanh tìm chỗ trú mưa. Mưa càng lúc càng lớn, cô gái vừa chạy vừa than : " Xui quá đi, đang đi dạo thì mưa, biết thế ở nhà còn hơn hic..hic... AAA" Bỗng nhiên, cô hét thảm một tiếng rồi cả người ngã nghiêng về phía mặt hồ, một tiếng sấm vang lên cùng lúc khi cô té xuống hồ nước. Chết tiệt , ta nguyền rủa tên nào vứt vỏ chuối lung tung. Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi cô ngất đi. Bầu trời xanh thật đẹp, gió thổi hiu hiu, mây trắng bay chầm chậm, chung quanh bao phủ cây cối nhìn thật thoải mái , tiếng chim hót thánh thót làm người ta chỉ muốn nằm yên mà lắng nghe. Một khung cảnh thật yên bình nếu không có những ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào mình. - Khốn khiếp, bộ chưa nhìn thấy con nít bao giờ hả, còn nhìn nữa ta lột da các ngươi. Nghe thế, những ánh mắt đang nhìn vào nàng đều biến mất, trả lại một không gian yên tĩnh cho khu rừng. - Linh nhi , không nên mắng bọn chúng chứ,… Hàn Thiên Phong chưa đi đến đại sảnh đã nghe thấy mùi son phấn nồng nặc làm hắn chán ghét.Bước vào đại sảnh, trong đó đứng hơn mười vị tiểu thư khuê các con của các quan lại trong triều. Thấy Hàn Thiên Phong, chúng tiểu thư đồng loạt hành lễ, ánh mắt nhìn hắn đầy ái mộ và si mê làm hắn càng thêm chán ghét các nàng.- Đây là có chuyện gì?Hắn liếc cũng không thèm liếc họ một cái mà hướng về Lý công công đang đứng một bên lạnh giọng hỏi.- Thưa vương gia, hoàng thượng thấy trong vương phủ chỉ có một mình vương phi thì không được , nên hoàng thượng đã tự mình chọn lựa những tiểu thư này để vương gia nạp làm thiếp.- Khốn khiếp, việc của ta khi nào thì đến phiên lão già đó xen vào, còn không mau cút.Nghe hắn lạnh giọng nói, Lý công công run run đáp lời.- Không thể, thưa vương gia đây cũng là ý của quốc sư.- Quốc sư?Quốc sư Thiên Nguyệt quốc Dật Phong là đệ tử trân truyền của thượng tiên Nam Cung Sơn là người luôn truyền ý chỉ của ngọc đế hay còn gọi là ý trời.- Vâng thưa vương gia, ngài xem.Lý công công đưa cho Hàn Thiên Phong xem tín vật của Dật Thiên, là một miếng ngọc bội hình hoa sen màu tím, trên đó có khắc hai chữ Dật Phong, đúng là tín vật của quốc sư để đại diện cho hắn.- Hắn nói gì?- Khởi bẩm vương gia, quốc sư đã nói, ý chỉ của trời là ngài phải nạp thiếp, nếu không ách có hậu hoạn. Đặc biệt đó là vương phi, vương phi có thể sẽ chết.- Cái gì?- Vương gia, những gì nô tài nói đều là thật nên vương gia chắc chắn phải nạp thiếp.Lý công công mồ hôi chảy ròng ròng cố bình tĩnh nói.Hắn không tin, nàng sẽ chết sao. Không chắc chắn hắn sẽ không để điều đó xảy ra. Có ai biết vừa nghe nói nàng sẽ chết tim hắn như bị xé toạc đau đớn. Hắn nhất định không để ai cướp nàng khỏi hắn, nhưng hắn cũng không muốn phản bội nàng, vì nàng nhất định sẽ hận hắn.Thấy hắn do dự, Lý công công nói tiếp.- Vương gia, đây là ý trời, chúng ta không thể không nghe theo, nô tài tin vương phi sẽ hiểu.Hàn Thiên Phong không muốn tin, nhưng những gì Dật Phong nói đều là sự thật. Ngay cả sư phụ hắn cũng phải công nhận điều này, hắn có thể không tin sao?- Lâm thúc, lo chỗ ở cho bọn họ, không cho phép làm phiền vương phi.Hắn sẽ không phản bội nàng, hắn không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất, nên hắn quyết định giữ các nàng nếu xảy ra việc gì, họ sẽ là kẻ thế mạng cho nàng.Hàn Thiên Phong không biết, quyết định này không chỉ khiến cho hắn, mà còn khiến cả Thiên Nguyệt quốc và thiên giới chịu nỗi kinh hoàng chưa từng có.Trong lúc đó, tại Thanh Phong uyển, nha hoàn Nhã Lan đã kể mọi việc cho Bạch Tuyết Linh nghe. Nghe xong nàng chỉ mỉm cười rồi bảo Nhã Lan lui xuống. Nha hoàn Nhã Lan này do Hàn Thiên Phong đưa cho nàng, nha đầu này 14 tuổi, khuôn mặt thanh tú, tính tình hiền lành, thật thà rất hợp ý nàng, nên nàng cũng không trách nha đầu này mỗi khi bên tai nàng lải nhải.Nhìn thái độ như sắp khóc kia của nàng lúc nàng kể lại mọi chuyện xảy ra ở đại sảnh cho Bạch Tuyết Linh nghe, thì biết nàng là người thế nào.Đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Bạch Tuyết Linh bỗng mỉm cười, một nụ cười điên đảo chúng sinh. Nhưng chỉ có những ai đã từng thấy nàng nổi giận thì biết, đây là điềm báo nàng thực sự tức giận và đại họa sắp đến.Ý trời, nực cười, tên sư huynh não tàn kia của nàng thật sự là muốn tìm ngược đây mà, cả tên ngựa đực kia nữa, nàng đây không đáp lễ thì có lỗi với hai tên kia và bản thân quá. Còn tên tiểu tử kia cũng cần dậy dỗ lại. Hừ, dám đùa giỡn ta, đúng là thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào.

Chương 26