Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 76: Phiền phức của Phú Khả Địch Quốc 9
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Tiểu muội, ngươi là người Nguyệt gia sao?" Vào lúc Nguyệt Trì Lạc đang ngẩn ra, Nguyệt Vũ Chi đã pha hai cốc trà ngon mang đến ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, trong lòng thoáng lộp bộp, khó hiểu mỉm cười nói: "Chẳng lẽ đại ca bị hồ đồ rồi? Mấy năm không gặp, không lẽ ngay cả muội muội mình cũng nhận không ra sao?"Nàng khẽ mỉm cười, đôi môi hồng phấn gợi lên độ cong hoàn hảo xinh đẹp, hoàn mỹ đến không thể xoi mói.Nhưng Nguyệt Vũ Chi nhìn vào, đã nhận ra được phần ý lạnh bị nàng cực lực che giấu.Há to miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại xoay chuyển lời nói: "Tiểu muội, phụ thân đối đãi ngươi có tốt không?"Nguyệt Vũ Chi vừa hỏi, tay đang cầm lên chung trà của Nguyệt Trì Lạc dừng lại một chút, chỉ một thoáng, nước nóng bỏng phỏng đỏ cả lòng bàn tay.Nguyệt Trì Lạc để chung trà xuống, tựa vào ghế dựa ở sau lưng, lười biếng phun ra một chữ: "Tốt!"Có ăn có ở, có người hầu hạ, hơn nữa cái gì cũng không cần lo, sao có thể nói không tốt?Lời nói không màng quan tâm, không oán không hận, bình thản như đây chỉ là hỏi thăm cuộc sống của người nào đó chứ không phải là nàng, khiến Nguyệt Vũ Chi ngẩn người. Nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã không còn kiên nhẫn nói thêm gì nữa."Đại ca, hiện tại trà cũng đã uống rồi, tiểu muội có việc đi trước."Nguyệt Trì Lạc nặng nề để chung trà lên bàn, đôi môi hồng phấn mím chặt nhếch lên.Tâm tình thật sự không còn kiên nhẫn đến cực điểm.Nàng vốn không có nhiều thời gian, dự định đi Thiên Cơ Các vừa đi vừa về còn không biết phải kéo dài bao nhiêu thời gian.Vốn tưởng rằng ít nhất hắn có thể nói cho nàng biết một chút về chuyện của khối Hợp Thị Bích này.Nhưng chưa từng nghĩ hắn ngoài uống trà ra thì chỉ có ngẩn người.Nếu là bình thường nàng cũng sẽ không để ý,nhưng lúc này thật sự rất cấp bách.Nguyệt Vũ Chi khôi phục hồi lại tinh thần, sau khi trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: "Tiểu muội, đại ca có chuyện muốn nhờ ngươi!"
"Tiểu muội, ngươi là người Nguyệt gia sao?" Vào lúc Nguyệt Trì Lạc đang ngẩn ra, Nguyệt Vũ Chi đã pha hai cốc trà ngon mang đến ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.
Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, trong lòng thoáng lộp bộp, khó hiểu mỉm cười nói: "Chẳng lẽ đại ca bị hồ đồ rồi? Mấy năm không gặp, không lẽ ngay cả muội muội mình cũng nhận không ra sao?"
Nàng khẽ mỉm cười, đôi môi hồng phấn gợi lên độ cong hoàn hảo xinh đẹp, hoàn mỹ đến không thể xoi mói.
Nhưng Nguyệt Vũ Chi nhìn vào, đã nhận ra được phần ý lạnh bị nàng cực lực che giấu.
Há to miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại xoay chuyển lời nói: "Tiểu muội, phụ thân đối đãi ngươi có tốt không?"
Nguyệt Vũ Chi vừa hỏi, tay đang cầm lên chung trà của Nguyệt Trì Lạc dừng lại một chút, chỉ một thoáng, nước nóng bỏng phỏng đỏ cả lòng bàn tay.
Nguyệt Trì Lạc để chung trà xuống, tựa vào ghế dựa ở sau lưng, lười biếng phun ra một chữ: "Tốt!"
Có ăn có ở, có người hầu hạ, hơn nữa cái gì cũng không cần lo, sao có thể nói không tốt?
Lời nói không màng quan tâm, không oán không hận, bình thản như đây chỉ là hỏi thăm cuộc sống của người nào đó chứ không phải là nàng, khiến Nguyệt Vũ Chi ngẩn người. Nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã không còn kiên nhẫn nói thêm gì nữa.
"Đại ca, hiện tại trà cũng đã uống rồi, tiểu muội có việc đi trước."
Nguyệt Trì Lạc nặng nề để chung trà lên bàn, đôi môi hồng phấn mím chặt nhếch lên.
Tâm tình thật sự không còn kiên nhẫn đến cực điểm.
Nàng vốn không có nhiều thời gian, dự định đi Thiên Cơ Các vừa đi vừa về còn không biết phải kéo dài bao nhiêu thời gian.
Vốn tưởng rằng ít nhất hắn có thể nói cho nàng biết một chút về chuyện của khối Hợp Thị Bích này.
Nhưng chưa từng nghĩ hắn ngoài uống trà ra thì chỉ có ngẩn người.
Nếu là bình thường nàng cũng sẽ không để ý,nhưng lúc này thật sự rất cấp bách.
Nguyệt Vũ Chi khôi phục hồi lại tinh thần, sau khi trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: "Tiểu muội, đại ca có chuyện muốn nhờ ngươi!"
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Tiểu muội, ngươi là người Nguyệt gia sao?" Vào lúc Nguyệt Trì Lạc đang ngẩn ra, Nguyệt Vũ Chi đã pha hai cốc trà ngon mang đến ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, trong lòng thoáng lộp bộp, khó hiểu mỉm cười nói: "Chẳng lẽ đại ca bị hồ đồ rồi? Mấy năm không gặp, không lẽ ngay cả muội muội mình cũng nhận không ra sao?"Nàng khẽ mỉm cười, đôi môi hồng phấn gợi lên độ cong hoàn hảo xinh đẹp, hoàn mỹ đến không thể xoi mói.Nhưng Nguyệt Vũ Chi nhìn vào, đã nhận ra được phần ý lạnh bị nàng cực lực che giấu.Há to miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lời đến khóe miệng lại xoay chuyển lời nói: "Tiểu muội, phụ thân đối đãi ngươi có tốt không?"Nguyệt Vũ Chi vừa hỏi, tay đang cầm lên chung trà của Nguyệt Trì Lạc dừng lại một chút, chỉ một thoáng, nước nóng bỏng phỏng đỏ cả lòng bàn tay.Nguyệt Trì Lạc để chung trà xuống, tựa vào ghế dựa ở sau lưng, lười biếng phun ra một chữ: "Tốt!"Có ăn có ở, có người hầu hạ, hơn nữa cái gì cũng không cần lo, sao có thể nói không tốt?Lời nói không màng quan tâm, không oán không hận, bình thản như đây chỉ là hỏi thăm cuộc sống của người nào đó chứ không phải là nàng, khiến Nguyệt Vũ Chi ngẩn người. Nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã không còn kiên nhẫn nói thêm gì nữa."Đại ca, hiện tại trà cũng đã uống rồi, tiểu muội có việc đi trước."Nguyệt Trì Lạc nặng nề để chung trà lên bàn, đôi môi hồng phấn mím chặt nhếch lên.Tâm tình thật sự không còn kiên nhẫn đến cực điểm.Nàng vốn không có nhiều thời gian, dự định đi Thiên Cơ Các vừa đi vừa về còn không biết phải kéo dài bao nhiêu thời gian.Vốn tưởng rằng ít nhất hắn có thể nói cho nàng biết một chút về chuyện của khối Hợp Thị Bích này.Nhưng chưa từng nghĩ hắn ngoài uống trà ra thì chỉ có ngẩn người.Nếu là bình thường nàng cũng sẽ không để ý,nhưng lúc này thật sự rất cấp bách.Nguyệt Vũ Chi khôi phục hồi lại tinh thần, sau khi trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: "Tiểu muội, đại ca có chuyện muốn nhờ ngươi!"