Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 84: Là ai đào mộ 6
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng nhìn, cánh môi hồng như hoa anh đài còn mang theo ý cười u ám lạnh lẽo như băng, nàng không đồng tình bọn họ, cũng không e ngại giết bọn họ, nếu chính bọn bọn đã không sợ chết đưa tới cửa, thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác.Giết người thì sao? Nàng một thân một mình, không sợ uy h**p không sợ sát hại, có gì phải e ngại?Nhưng có chút bi thống chính là, xem ra đã giữ không được phần tâm ý của ông nội!Ông nội dụng tâm lương khổ như vậy muốn cho nàng thoát ra, hôm nay đã bị phá hủy.Nhưng ông nội người cũng biết, nếu như không dọn sạch phiền toái, vậy thì khả năng người chết kế tiếp sẽ chính là con.Máu bắn tung tóe phất phới rơi xuống nở rộ dưới chân, gió rét lạnh đánh vào người, thổi đi một thân máu tanh chém giết, Nguyệt Trì Lạc thu hồi nhuyễn kiếm, trong lòng chợt ảm đạm."Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lam Hồ lau chùi xong vết máu trên trường kiếm, nhìn đôi mắt nàng có chút trống rỗng khổ sở, nhịn không được đi tới vỗ vỗ vai nàng.Nguyệt Trì Lạc rũ xuống hàng mi, thu lại tinh thần, khi ngẩng đầu lên, con ngươi đã là một mảnh lạnh nhạt như không có chuyện gì liên quan đến mình: "Không sao, đào mộ này có tác dụng gì? Sư huynh, thi thể người nọ xem ra còn phải làm phiền ngươi tìm về."Mộ viên đã là một mảnh hỗn độn, phần cánh tay bị chặt đứt tùy ý cũng có thể nhìn thấy được, một vùng trên đất cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.Quan tài bảng đen rỗng tuếch trống không bị bại lộ ở ngoài trời, tựa như đang châm chọc bọn họ ngay cả người chết cũng không giữ được.Đôi mắt đen của Lam Hồ không nhịn được thoáng qua vài tia nghịch tức, hắn híp lại hai mắt ẩn chứa đầy âm u.Nhắc tới cũng thật đáng giận, bản thân lại không thể để cho sư phụ nhập thổ vi an, chết rồi cũng không được nửa khắc bình yên.Mộ này, rốt cuộc là ai đào đây ? ! !Haiz, sâu kín thở dài, hai người bắt đầu lục lọi trên người hắc y nhân, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối trên người bọn họ. Kết quả, đương nhiên không cần nhiều lời.Lục soát khắp người bọn họ, cũng chỉ có hai chỗ bí mật được che giấu, ngoài ra không tìm thêm được manh mối nào khác.Rốt cuộc là kẻ nào đây, kết cấu cả giọt nước cũng không lọt như thế.
Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng nhìn, cánh môi hồng như hoa anh đài còn mang theo ý cười u ám lạnh lẽo như băng, nàng không đồng tình bọn họ, cũng không e ngại giết bọn họ, nếu chính bọn bọn đã không sợ chết đưa tới cửa, thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác.
Giết người thì sao? Nàng một thân một mình, không sợ uy h**p không sợ sát hại, có gì phải e ngại?
Nhưng có chút bi thống chính là, xem ra đã giữ không được phần tâm ý của ông nội!
Ông nội dụng tâm lương khổ như vậy muốn cho nàng thoát ra, hôm nay đã bị phá hủy.
Nhưng ông nội người cũng biết, nếu như không dọn sạch phiền toái, vậy thì khả năng người chết kế tiếp sẽ chính là con.
Máu bắn tung tóe phất phới rơi xuống nở rộ dưới chân, gió rét lạnh đánh vào người, thổi đi một thân máu tanh chém giết, Nguyệt Trì Lạc thu hồi nhuyễn kiếm, trong lòng chợt ảm đạm.
"Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lam Hồ lau chùi xong vết máu trên trường kiếm, nhìn đôi mắt nàng có chút trống rỗng khổ sở, nhịn không được đi tới vỗ vỗ vai nàng.
Nguyệt Trì Lạc rũ xuống hàng mi, thu lại tinh thần, khi ngẩng đầu lên, con ngươi đã là một mảnh lạnh nhạt như không có chuyện gì liên quan đến mình: "Không sao, đào mộ này có tác dụng gì? Sư huynh, thi thể người nọ xem ra còn phải làm phiền ngươi tìm về."
Mộ viên đã là một mảnh hỗn độn, phần cánh tay bị chặt đứt tùy ý cũng có thể nhìn thấy được, một vùng trên đất cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Quan tài bảng đen rỗng tuếch trống không bị bại lộ ở ngoài trời, tựa như đang châm chọc bọn họ ngay cả người chết cũng không giữ được.
Đôi mắt đen của Lam Hồ không nhịn được thoáng qua vài tia nghịch tức, hắn híp lại hai mắt ẩn chứa đầy âm u.
Nhắc tới cũng thật đáng giận, bản thân lại không thể để cho sư phụ nhập thổ vi an, chết rồi cũng không được nửa khắc bình yên.
Mộ này, rốt cuộc là ai đào đây ? ! !
Haiz, sâu kín thở dài, hai người bắt đầu lục lọi trên người hắc y nhân, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối trên người bọn họ. Kết quả, đương nhiên không cần nhiều lời.
Lục soát khắp người bọn họ, cũng chỉ có hai chỗ bí mật được che giấu, ngoài ra không tìm thêm được manh mối nào khác.
Rốt cuộc là kẻ nào đây, kết cấu cả giọt nước cũng không lọt như thế.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng nhìn, cánh môi hồng như hoa anh đài còn mang theo ý cười u ám lạnh lẽo như băng, nàng không đồng tình bọn họ, cũng không e ngại giết bọn họ, nếu chính bọn bọn đã không sợ chết đưa tới cửa, thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác.Giết người thì sao? Nàng một thân một mình, không sợ uy h**p không sợ sát hại, có gì phải e ngại?Nhưng có chút bi thống chính là, xem ra đã giữ không được phần tâm ý của ông nội!Ông nội dụng tâm lương khổ như vậy muốn cho nàng thoát ra, hôm nay đã bị phá hủy.Nhưng ông nội người cũng biết, nếu như không dọn sạch phiền toái, vậy thì khả năng người chết kế tiếp sẽ chính là con.Máu bắn tung tóe phất phới rơi xuống nở rộ dưới chân, gió rét lạnh đánh vào người, thổi đi một thân máu tanh chém giết, Nguyệt Trì Lạc thu hồi nhuyễn kiếm, trong lòng chợt ảm đạm."Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lam Hồ lau chùi xong vết máu trên trường kiếm, nhìn đôi mắt nàng có chút trống rỗng khổ sở, nhịn không được đi tới vỗ vỗ vai nàng.Nguyệt Trì Lạc rũ xuống hàng mi, thu lại tinh thần, khi ngẩng đầu lên, con ngươi đã là một mảnh lạnh nhạt như không có chuyện gì liên quan đến mình: "Không sao, đào mộ này có tác dụng gì? Sư huynh, thi thể người nọ xem ra còn phải làm phiền ngươi tìm về."Mộ viên đã là một mảnh hỗn độn, phần cánh tay bị chặt đứt tùy ý cũng có thể nhìn thấy được, một vùng trên đất cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.Quan tài bảng đen rỗng tuếch trống không bị bại lộ ở ngoài trời, tựa như đang châm chọc bọn họ ngay cả người chết cũng không giữ được.Đôi mắt đen của Lam Hồ không nhịn được thoáng qua vài tia nghịch tức, hắn híp lại hai mắt ẩn chứa đầy âm u.Nhắc tới cũng thật đáng giận, bản thân lại không thể để cho sư phụ nhập thổ vi an, chết rồi cũng không được nửa khắc bình yên.Mộ này, rốt cuộc là ai đào đây ? ! !Haiz, sâu kín thở dài, hai người bắt đầu lục lọi trên người hắc y nhân, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối trên người bọn họ. Kết quả, đương nhiên không cần nhiều lời.Lục soát khắp người bọn họ, cũng chỉ có hai chỗ bí mật được che giấu, ngoài ra không tìm thêm được manh mối nào khác.Rốt cuộc là kẻ nào đây, kết cấu cả giọt nước cũng không lọt như thế.