Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 85: Tứ vương phi khiêu chiến thái tử phi 1

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc chỉ chau mày bắt đầu suy tư, người nọ tuyệt sẽ không vô cớ bị giết, như vậy nguyên nhân giết hắn là gì?Hôm nay những hắc y nhân này mai phục ở mộ địa, rất rõ ràng là có ý định muốn mưu sát, hoặc là muốn diệt khẩu hết những người biết gì đó về nơi này.Như vậy, những việc này là như thế nào? Vì sao giết người? Trả thù ư?Thoạt nhìn không phải, loại bỏ báo thù, càng không có khả năng là tình sát! (giết hại vì tình)Vậy thì, muốn đạt được cái gì, hay là Thiên Cơ Các có thứ gì đó mà người không thể thấy?Trong đầu như có gì đó từ từ sáng tỏ, Nguyệt Trì Lạc không chỉ rùng mình một cái, không chút nghĩ ngợi đuổi theo tóm lấy thứ gì đó vừa chợt lóe, ngay sau đó, nàng run run bờ môi, từ trong kẽ răng lạnh lùng vặn ra mấy chữ: "Phượng Hoàng lệnh, Phượng Hoàng lệnh của thành Phượng Hoàng!"Giọng nói lạnh lẽo trong bóng đêm càng thêm thâm trầm, khiến người ta không hàn mà cảm thấy lạnh như băng.Mắt phượng hẹp dài của Lam Hồ sáng lên, mặt nạ thiết màu đen như bao phủ trong băng sương đông lạnh, hắn cúi đầu mở miệng, thanh âm thấp mà nhạt: "Năm xưa sư phụ đưa Phượng Hoàng lệnh cho ta, bảo ta khi nào ngươi thành thân thì giao lại cho ngươi. Ly Lạc không tìm được Phượng Hoàng lệnh trên người sư phụ cho nên nổi lên sát tâm, sau đó đã bị ta g**t ch*t. Chưa từng nghĩ. . . . . . Phượng Hoàng lệnh này cuối cùng làm hại cả Thiên Cơ Các. . . . . .""Phượng Hoàng lệnh này cho ta có tác dụng gì, có thể xóa đi chuyện hắn làm với ta sao? Hôm nay hắn chết, cũng là chết đúng chỗ!"Vì sao phải cho nàng? Là vì áy náy sao?Tổn thương đã gây ra, áy náy thì có ích gì? Độc này cũng không có cách!Nguyệt Trì Lạc âm thầm cắn răng, trong lòng phẫn hận không thôi."Lạc Lạc. . . . . . Bây giờ ông ấy đã chết, ngươi hận nữa thì có thể làm thế nào?" Lam Hồ thở dài, hơi sức trên người trong nháy mắt giống như đều bị rút sạch, khiến hắn không kiềm được lung lay thân thể."Hận sao? Ta không biết. . . . . ."Nguyệt Trì Lạc tự giễu cười cười, hôm nay đã chết rồi, hận thì như thế nào?Chẳng qua vì bản thân cảm thấy thống khổ nên tìm một lý do mà thôi.

Nguyệt Trì Lạc chỉ chau mày bắt đầu suy tư, người nọ tuyệt sẽ không vô cớ bị giết, như vậy nguyên nhân giết hắn là gì?

Hôm nay những hắc y nhân này mai phục ở mộ địa, rất rõ ràng là có ý định muốn mưu sát, hoặc là muốn diệt khẩu hết những người biết gì đó về nơi này.

Như vậy, những việc này là như thế nào? Vì sao giết người? Trả thù ư?

Thoạt nhìn không phải, loại bỏ báo thù, càng không có khả năng là tình sát! (giết hại vì tình)

Vậy thì, muốn đạt được cái gì, hay là Thiên Cơ Các có thứ gì đó mà người không thể thấy?

Trong đầu như có gì đó từ từ sáng tỏ, Nguyệt Trì Lạc không chỉ rùng mình một cái, không chút nghĩ ngợi đuổi theo tóm lấy thứ gì đó vừa chợt lóe, ngay sau đó, nàng run run bờ môi, từ trong kẽ răng lạnh lùng vặn ra mấy chữ: "Phượng Hoàng lệnh, Phượng Hoàng lệnh của thành Phượng Hoàng!"

Giọng nói lạnh lẽo trong bóng đêm càng thêm thâm trầm, khiến người ta không hàn mà cảm thấy lạnh như băng.

Mắt phượng hẹp dài của Lam Hồ sáng lên, mặt nạ thiết màu đen như bao phủ trong băng sương đông lạnh, hắn cúi đầu mở miệng, thanh âm thấp mà nhạt: "Năm xưa sư phụ đưa Phượng Hoàng lệnh cho ta, bảo ta khi nào ngươi thành thân thì giao lại cho ngươi. Ly Lạc không tìm được Phượng Hoàng lệnh trên người sư phụ cho nên nổi lên sát tâm, sau đó đã bị ta g**t ch*t. Chưa từng nghĩ. . . . . . Phượng Hoàng lệnh này cuối cùng làm hại cả Thiên Cơ Các. . . . . ."

"Phượng Hoàng lệnh này cho ta có tác dụng gì, có thể xóa đi chuyện hắn làm với ta sao? Hôm nay hắn chết, cũng là chết đúng chỗ!"

Vì sao phải cho nàng? Là vì áy náy sao?

Tổn thương đã gây ra, áy náy thì có ích gì? Độc này cũng không có cách!

Nguyệt Trì Lạc âm thầm cắn răng, trong lòng phẫn hận không thôi.

"Lạc Lạc. . . . . . Bây giờ ông ấy đã chết, ngươi hận nữa thì có thể làm thế nào?" Lam Hồ thở dài, hơi sức trên người trong nháy mắt giống như đều bị rút sạch, khiến hắn không kiềm được lung lay thân thể.

"Hận sao? Ta không biết. . . . . ."

Nguyệt Trì Lạc tự giễu cười cười, hôm nay đã chết rồi, hận thì như thế nào?

Chẳng qua vì bản thân cảm thấy thống khổ nên tìm một lý do mà thôi.

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nguyệt Trì Lạc chỉ chau mày bắt đầu suy tư, người nọ tuyệt sẽ không vô cớ bị giết, như vậy nguyên nhân giết hắn là gì?Hôm nay những hắc y nhân này mai phục ở mộ địa, rất rõ ràng là có ý định muốn mưu sát, hoặc là muốn diệt khẩu hết những người biết gì đó về nơi này.Như vậy, những việc này là như thế nào? Vì sao giết người? Trả thù ư?Thoạt nhìn không phải, loại bỏ báo thù, càng không có khả năng là tình sát! (giết hại vì tình)Vậy thì, muốn đạt được cái gì, hay là Thiên Cơ Các có thứ gì đó mà người không thể thấy?Trong đầu như có gì đó từ từ sáng tỏ, Nguyệt Trì Lạc không chỉ rùng mình một cái, không chút nghĩ ngợi đuổi theo tóm lấy thứ gì đó vừa chợt lóe, ngay sau đó, nàng run run bờ môi, từ trong kẽ răng lạnh lùng vặn ra mấy chữ: "Phượng Hoàng lệnh, Phượng Hoàng lệnh của thành Phượng Hoàng!"Giọng nói lạnh lẽo trong bóng đêm càng thêm thâm trầm, khiến người ta không hàn mà cảm thấy lạnh như băng.Mắt phượng hẹp dài của Lam Hồ sáng lên, mặt nạ thiết màu đen như bao phủ trong băng sương đông lạnh, hắn cúi đầu mở miệng, thanh âm thấp mà nhạt: "Năm xưa sư phụ đưa Phượng Hoàng lệnh cho ta, bảo ta khi nào ngươi thành thân thì giao lại cho ngươi. Ly Lạc không tìm được Phượng Hoàng lệnh trên người sư phụ cho nên nổi lên sát tâm, sau đó đã bị ta g**t ch*t. Chưa từng nghĩ. . . . . . Phượng Hoàng lệnh này cuối cùng làm hại cả Thiên Cơ Các. . . . . .""Phượng Hoàng lệnh này cho ta có tác dụng gì, có thể xóa đi chuyện hắn làm với ta sao? Hôm nay hắn chết, cũng là chết đúng chỗ!"Vì sao phải cho nàng? Là vì áy náy sao?Tổn thương đã gây ra, áy náy thì có ích gì? Độc này cũng không có cách!Nguyệt Trì Lạc âm thầm cắn răng, trong lòng phẫn hận không thôi."Lạc Lạc. . . . . . Bây giờ ông ấy đã chết, ngươi hận nữa thì có thể làm thế nào?" Lam Hồ thở dài, hơi sức trên người trong nháy mắt giống như đều bị rút sạch, khiến hắn không kiềm được lung lay thân thể."Hận sao? Ta không biết. . . . . ."Nguyệt Trì Lạc tự giễu cười cười, hôm nay đã chết rồi, hận thì như thế nào?Chẳng qua vì bản thân cảm thấy thống khổ nên tìm một lý do mà thôi.

Chương 85: Tứ vương phi khiêu chiến thái tử phi 1