Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 90: Tứ vương phi khiêu chiến thái tử phi 6
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Sau giờ ngọ không lâu, Nguyệt Trì Lạc dùng bữa xong đang chuẩn bị trở về Tứ vương phủ, Nguyệt phụ nghe báo Nguyệt Trì Lạc không chịu gặp hắn, có phần hơi hốt hoảng, sau đó cũng không bận tâm Thập Thất ngăn trở, tức giận chạy tới.Hôm nay tình hình Đế Đô căng thẳng, thái tử cùng Đông Phương Tuyết tranh đấu gay gắt.Hoàng đế mặc dù phong Đông Phương Tường làm thái tử, nhưng ai cũng biết, Hoàng đế chính là nghiêng về phía Đông Phương Tuyết.Hơn nữa, hiện tại nắm giữ đại quyền cũng là Đông Phương Tuyết.Nguyệt phụ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Nguyệt Trì Lạc, trong lòng không kiềm được cắn răng nghiến lợi, nhưng lập tức nhịn xuống: "Ngươi là đứa con gái bất hiếu, gả được cho Tứ Vương Gia, ngược lại muốn lên mặt với ta? Đừng quên ngươi từ đâu gả đi, nếu không có Nguyệt phủ, ngươi cho là Tứ Vương Gia sẽ lấy ngươi sao?"Nguyệt Trì Lạc có chút không vui cau mày, trong con ngươi như vì sao lộ ra thâm trầm, sau đó lạnh nhạt nói: "Vậy sao? Nếu là vì Nguyệt phủ, tại sao Vương Gia không cưới Nguyệt Hinh Nhu mà muốn lấy một tiểu thư thứ thiếp sinh không ai quan tâm?""Ngươi. . . . . ." Nguyệt phụ vừa cất giọng lên nhưng lại kiềm chế xuống, hắn căm tức nhìn Nguyệt Trì Lạc oán hận nói."Tốt xấu gì ta cũng nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm? Hôm nay ngươi tìm được một chỗ dựa vững chắc ngay cả nguồn gốc của mình cũng muốn quên đi, ta dù nuôi con chó nó cũng hiểu biết vẩy đuôi mừng chủ với ta. . . . . ."Nghe được câu nói sau cùng, con ngươi Nguyệt Trì Lạc co rút lại, bên trong có từng mảng băng vỡ vụn tràn ra hốc mắt."Ngươi có bao giờ nhớ được bổn phận làm phụ thân của mình chưa, mười mấy năm qua bất ổn không hỏi, hôm nay đến nói ta quên nguồn gốc không cảm thấy buồn cười sao?"Nguyệt Trì Lạc hơi cười lạnh, con ngươi co rúc phóng ra gai bạc như bông tuyết."Ngươi hãy tự hỏi lòng mình có điểm nào xứng đáng không? Ngươi có chút nào xứng đáng với cái danh hiệu Từ Phụ này?"Nguyệt phụ há to miệng, lại bị Nguyệt Trì Lạc nói một câu làm cho nghẹn họng nuốt trở xuống."Hai người, nếu như ngươi thật sự có thể đối xử bình đẳng một chút, hôm nay ta đối với ngươi có thể chỉ xem như trời đất khác nhau, cũng không tới mức dẫn đến tình cảnh này."
Sau giờ ngọ không lâu, Nguyệt Trì Lạc dùng bữa xong đang chuẩn bị trở về Tứ vương phủ, Nguyệt phụ nghe báo Nguyệt Trì Lạc không chịu gặp hắn, có phần hơi hốt hoảng, sau đó cũng không bận tâm Thập Thất ngăn trở, tức giận chạy tới.
Hôm nay tình hình Đế Đô căng thẳng, thái tử cùng Đông Phương Tuyết tranh đấu gay gắt.
Hoàng đế mặc dù phong Đông Phương Tường làm thái tử, nhưng ai cũng biết, Hoàng đế chính là nghiêng về phía Đông Phương Tuyết.
Hơn nữa, hiện tại nắm giữ đại quyền cũng là Đông Phương Tuyết.
Nguyệt phụ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Nguyệt Trì Lạc, trong lòng không kiềm được cắn răng nghiến lợi, nhưng lập tức nhịn xuống: "Ngươi là đứa con gái bất hiếu, gả được cho Tứ Vương Gia, ngược lại muốn lên mặt với ta? Đừng quên ngươi từ đâu gả đi, nếu không có Nguyệt phủ, ngươi cho là Tứ Vương Gia sẽ lấy ngươi sao?"
Nguyệt Trì Lạc có chút không vui cau mày, trong con ngươi như vì sao lộ ra thâm trầm, sau đó lạnh nhạt nói: "Vậy sao? Nếu là vì Nguyệt phủ, tại sao Vương Gia không cưới Nguyệt Hinh Nhu mà muốn lấy một tiểu thư thứ thiếp sinh không ai quan tâm?"
"Ngươi. . . . . ." Nguyệt phụ vừa cất giọng lên nhưng lại kiềm chế xuống, hắn căm tức nhìn Nguyệt Trì Lạc oán hận nói.
"Tốt xấu gì ta cũng nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm? Hôm nay ngươi tìm được một chỗ dựa vững chắc ngay cả nguồn gốc của mình cũng muốn quên đi, ta dù nuôi con chó nó cũng hiểu biết vẩy đuôi mừng chủ với ta. . . . . ."
Nghe được câu nói sau cùng, con ngươi Nguyệt Trì Lạc co rút lại, bên trong có từng mảng băng vỡ vụn tràn ra hốc mắt.
"Ngươi có bao giờ nhớ được bổn phận làm phụ thân của mình chưa, mười mấy năm qua bất ổn không hỏi, hôm nay đến nói ta quên nguồn gốc không cảm thấy buồn cười sao?"
Nguyệt Trì Lạc hơi cười lạnh, con ngươi co rúc phóng ra gai bạc như bông tuyết.
"Ngươi hãy tự hỏi lòng mình có điểm nào xứng đáng không? Ngươi có chút nào xứng đáng với cái danh hiệu Từ Phụ này?"
Nguyệt phụ há to miệng, lại bị Nguyệt Trì Lạc nói một câu làm cho nghẹn họng nuốt trở xuống.
"Hai người, nếu như ngươi thật sự có thể đối xử bình đẳng một chút, hôm nay ta đối với ngươi có thể chỉ xem như trời đất khác nhau, cũng không tới mức dẫn đến tình cảnh này."
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Sau giờ ngọ không lâu, Nguyệt Trì Lạc dùng bữa xong đang chuẩn bị trở về Tứ vương phủ, Nguyệt phụ nghe báo Nguyệt Trì Lạc không chịu gặp hắn, có phần hơi hốt hoảng, sau đó cũng không bận tâm Thập Thất ngăn trở, tức giận chạy tới.Hôm nay tình hình Đế Đô căng thẳng, thái tử cùng Đông Phương Tuyết tranh đấu gay gắt.Hoàng đế mặc dù phong Đông Phương Tường làm thái tử, nhưng ai cũng biết, Hoàng đế chính là nghiêng về phía Đông Phương Tuyết.Hơn nữa, hiện tại nắm giữ đại quyền cũng là Đông Phương Tuyết.Nguyệt phụ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Nguyệt Trì Lạc, trong lòng không kiềm được cắn răng nghiến lợi, nhưng lập tức nhịn xuống: "Ngươi là đứa con gái bất hiếu, gả được cho Tứ Vương Gia, ngược lại muốn lên mặt với ta? Đừng quên ngươi từ đâu gả đi, nếu không có Nguyệt phủ, ngươi cho là Tứ Vương Gia sẽ lấy ngươi sao?"Nguyệt Trì Lạc có chút không vui cau mày, trong con ngươi như vì sao lộ ra thâm trầm, sau đó lạnh nhạt nói: "Vậy sao? Nếu là vì Nguyệt phủ, tại sao Vương Gia không cưới Nguyệt Hinh Nhu mà muốn lấy một tiểu thư thứ thiếp sinh không ai quan tâm?""Ngươi. . . . . ." Nguyệt phụ vừa cất giọng lên nhưng lại kiềm chế xuống, hắn căm tức nhìn Nguyệt Trì Lạc oán hận nói."Tốt xấu gì ta cũng nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm? Hôm nay ngươi tìm được một chỗ dựa vững chắc ngay cả nguồn gốc của mình cũng muốn quên đi, ta dù nuôi con chó nó cũng hiểu biết vẩy đuôi mừng chủ với ta. . . . . ."Nghe được câu nói sau cùng, con ngươi Nguyệt Trì Lạc co rút lại, bên trong có từng mảng băng vỡ vụn tràn ra hốc mắt."Ngươi có bao giờ nhớ được bổn phận làm phụ thân của mình chưa, mười mấy năm qua bất ổn không hỏi, hôm nay đến nói ta quên nguồn gốc không cảm thấy buồn cười sao?"Nguyệt Trì Lạc hơi cười lạnh, con ngươi co rúc phóng ra gai bạc như bông tuyết."Ngươi hãy tự hỏi lòng mình có điểm nào xứng đáng không? Ngươi có chút nào xứng đáng với cái danh hiệu Từ Phụ này?"Nguyệt phụ há to miệng, lại bị Nguyệt Trì Lạc nói một câu làm cho nghẹn họng nuốt trở xuống."Hai người, nếu như ngươi thật sự có thể đối xử bình đẳng một chút, hôm nay ta đối với ngươi có thể chỉ xem như trời đất khác nhau, cũng không tới mức dẫn đến tình cảnh này."