Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 153: Hạnh phúc của nàng ta phụ trách (2)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… A Dạ A Dạ, mình muốn hắn gọi mình A Lạc, giống như cậu gọi mình vậy.Bởi vì một câu A Lạc của cậu đã từng là toàn bộ hạnh phúc của mình.Hôm nay, mình đã có hắn, cũng hy vọng hắn có thể giống cậu gọi mình một tiếng A Lạc.Như vậy, hạnh phúc của mình sẽ hoàn hảo tốt đẹp hơn!Đông Phương Tuyết vỗ nhè nhẹ sống lưng nàng, trấn an nàng giống như đang an ủi một đứa trẻ.Thần sắc trên mặt có chút mệt mỏi, khóe miệng lại nhẹ nhàng vểnh lên, vẽ ra một độ cong ôn nhu.Bầu không khí trong xe ngựa rất ấm áp, hai người cũng không đành lòng phá tan loại ấm áp này.Nguyệt Trì Lạc đầu tóc bù xù cọ cọ ở trong ngực Đông Phương Tuyết, rất lâu nàng mới mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói có chút khàn khàn.Nàng nói: "A Tuyết, ta không muốn suy đoán tâm tư của ngươi, ta sợ một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại, vì vậy ta mới khủng hoảng mới lo sợ, ngộ nhỡ có một ngày ta đoán không đúng, phải làm thế nào?"Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cắn chặt môi dưới, nàng hỏi hắn: Phải làm thế nào!Phải làm thế nào. . . .Phải làm thế nào. . . .Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm đều là ánh sáng nhàn nhạt. Trong giây phút đó, tim hắn liền đột nhiên mềm nhũn.Cảm giác có luồng nhiệt ấm nóng vung vén vào trong tim, cả người đều ấm áp.Cảm giác nhu hòa mềm mại xông đầy cả trái tim hắn, mũi hắn bỗng nhiên cay cay.Ôm nàng thật chặt, khoảnh khắc đó, cả đời này từ trước đến nay hắn cũng chưa từng có loại cảm giác thỏa mãn như vậy.Cả đời này, Đông Phương Tuyết hắn tuyệt sẽ không vứt bỏ nàng.Vĩnh viễn vĩnh viễn. . . . . .______________________Mọi người trong Tứ vương phủ đều biết, Vương Gia cực kỳ sủng ái Vương phi.Hận không thể đều mang đến những gì tốt đẹp nhất cho Vương phi tiêu khiển.Chỉ cần Vương phi muốn, thì Vương Gia nhất định sẽ thỏa mãn nàng.Đông Phương Tuyết sủng ái Nguyệt Trì Lạc, điểm này không thể nghi ngờ, bất kỳ ai trong Vương phủ cũng hiểu rõ.Thập Thất cũng hiểu rõ, Thập Thất lại càng nắm được tâm tư của Nguyệt Trì Lạc dành cho Đông Phương Tuyết.Mượn bức tranh này để nói đi!Trước giờ chủ tử sẽ không vẽ những gì mà mình không thích, thỉnh thoảng có vẽ Huyền Chi Thất, đó cũng là vì nàng thích hắn.Nhưng chủ tử hiện tại, suốt cả ngày vẽ không phải là Huyền Chi Thất, không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ăn mặc kỳ quái.
A Dạ A Dạ, mình muốn hắn gọi mình A Lạc, giống như cậu gọi mình vậy.
Bởi vì một câu A Lạc của cậu đã từng là toàn bộ hạnh phúc của mình.
Hôm nay, mình đã có hắn, cũng hy vọng hắn có thể giống cậu gọi mình một tiếng A Lạc.
Như vậy, hạnh phúc của mình sẽ hoàn hảo tốt đẹp hơn!
Đông Phương Tuyết vỗ nhè nhẹ sống lưng nàng, trấn an nàng giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Thần sắc trên mặt có chút mệt mỏi, khóe miệng lại nhẹ nhàng vểnh lên, vẽ ra một độ cong ôn nhu.
Bầu không khí trong xe ngựa rất ấm áp, hai người cũng không đành lòng phá tan loại ấm áp này.
Nguyệt Trì Lạc đầu tóc bù xù cọ cọ ở trong ngực Đông Phương Tuyết, rất lâu nàng mới mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói có chút khàn khàn.
Nàng nói: "A Tuyết, ta không muốn suy đoán tâm tư của ngươi, ta sợ một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại, vì vậy ta mới khủng hoảng mới lo sợ, ngộ nhỡ có một ngày ta đoán không đúng, phải làm thế nào?"
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cắn chặt môi dưới, nàng hỏi hắn: Phải làm thế nào!
Phải làm thế nào. . . .Phải làm thế nào. . . .
Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm đều là ánh sáng nhàn nhạt. Trong giây phút đó, tim hắn liền đột nhiên mềm nhũn.
Cảm giác có luồng nhiệt ấm nóng vung vén vào trong tim, cả người đều ấm áp.
Cảm giác nhu hòa mềm mại xông đầy cả trái tim hắn, mũi hắn bỗng nhiên cay cay.
Ôm nàng thật chặt, khoảnh khắc đó, cả đời này từ trước đến nay hắn cũng chưa từng có loại cảm giác thỏa mãn như vậy.
Cả đời này, Đông Phương Tuyết hắn tuyệt sẽ không vứt bỏ nàng.
Vĩnh viễn vĩnh viễn. . . . . .
______________________
Mọi người trong Tứ vương phủ đều biết, Vương Gia cực kỳ sủng ái Vương phi.
Hận không thể đều mang đến những gì tốt đẹp nhất cho Vương phi tiêu khiển.
Chỉ cần Vương phi muốn, thì Vương Gia nhất định sẽ thỏa mãn nàng.
Đông Phương Tuyết sủng ái Nguyệt Trì Lạc, điểm này không thể nghi ngờ, bất kỳ ai trong Vương phủ cũng hiểu rõ.
Thập Thất cũng hiểu rõ, Thập Thất lại càng nắm được tâm tư của Nguyệt Trì Lạc dành cho Đông Phương Tuyết.
Mượn bức tranh này để nói đi!
Trước giờ chủ tử sẽ không vẽ những gì mà mình không thích, thỉnh thoảng có vẽ Huyền Chi Thất, đó cũng là vì nàng thích hắn.
Nhưng chủ tử hiện tại, suốt cả ngày vẽ không phải là Huyền Chi Thất, không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ăn mặc kỳ quái.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… A Dạ A Dạ, mình muốn hắn gọi mình A Lạc, giống như cậu gọi mình vậy.Bởi vì một câu A Lạc của cậu đã từng là toàn bộ hạnh phúc của mình.Hôm nay, mình đã có hắn, cũng hy vọng hắn có thể giống cậu gọi mình một tiếng A Lạc.Như vậy, hạnh phúc của mình sẽ hoàn hảo tốt đẹp hơn!Đông Phương Tuyết vỗ nhè nhẹ sống lưng nàng, trấn an nàng giống như đang an ủi một đứa trẻ.Thần sắc trên mặt có chút mệt mỏi, khóe miệng lại nhẹ nhàng vểnh lên, vẽ ra một độ cong ôn nhu.Bầu không khí trong xe ngựa rất ấm áp, hai người cũng không đành lòng phá tan loại ấm áp này.Nguyệt Trì Lạc đầu tóc bù xù cọ cọ ở trong ngực Đông Phương Tuyết, rất lâu nàng mới mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói có chút khàn khàn.Nàng nói: "A Tuyết, ta không muốn suy đoán tâm tư của ngươi, ta sợ một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại, vì vậy ta mới khủng hoảng mới lo sợ, ngộ nhỡ có một ngày ta đoán không đúng, phải làm thế nào?"Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cắn chặt môi dưới, nàng hỏi hắn: Phải làm thế nào!Phải làm thế nào. . . .Phải làm thế nào. . . .Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm đều là ánh sáng nhàn nhạt. Trong giây phút đó, tim hắn liền đột nhiên mềm nhũn.Cảm giác có luồng nhiệt ấm nóng vung vén vào trong tim, cả người đều ấm áp.Cảm giác nhu hòa mềm mại xông đầy cả trái tim hắn, mũi hắn bỗng nhiên cay cay.Ôm nàng thật chặt, khoảnh khắc đó, cả đời này từ trước đến nay hắn cũng chưa từng có loại cảm giác thỏa mãn như vậy.Cả đời này, Đông Phương Tuyết hắn tuyệt sẽ không vứt bỏ nàng.Vĩnh viễn vĩnh viễn. . . . . .______________________Mọi người trong Tứ vương phủ đều biết, Vương Gia cực kỳ sủng ái Vương phi.Hận không thể đều mang đến những gì tốt đẹp nhất cho Vương phi tiêu khiển.Chỉ cần Vương phi muốn, thì Vương Gia nhất định sẽ thỏa mãn nàng.Đông Phương Tuyết sủng ái Nguyệt Trì Lạc, điểm này không thể nghi ngờ, bất kỳ ai trong Vương phủ cũng hiểu rõ.Thập Thất cũng hiểu rõ, Thập Thất lại càng nắm được tâm tư của Nguyệt Trì Lạc dành cho Đông Phương Tuyết.Mượn bức tranh này để nói đi!Trước giờ chủ tử sẽ không vẽ những gì mà mình không thích, thỉnh thoảng có vẽ Huyền Chi Thất, đó cũng là vì nàng thích hắn.Nhưng chủ tử hiện tại, suốt cả ngày vẽ không phải là Huyền Chi Thất, không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ăn mặc kỳ quái.