Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 154: Hạnh phúc của nàng ta phụ trách (3)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nhưng chủ tử hiện tại, suốt cả ngày vẽ không phải là Huyền Chi Thất, không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ăn mặc kỳ quái.Vương phi bây giờ, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều chỉ vẽ Tứ Vương Gia.Vì vậy Thập Thất kết luận, chủ tử nhà mình đã bị rơi vào tay giặc rồi!Rơi vào trong thế tấn công ôn nhu nhưng cường hãn của Vương Gia.Tuy nhiên, kể ra hằng ngày không thể nhìn thấy Tiêu Dao Công Tử ở trên tranh vẽ, cũng có chút nho nhỏ tiếc nuối.Nhưng mà đối với việc Vương Gia che chở cho Vương phi, Thập Thất thật là vui mừng khi mọi chuyện tốt đẹp, tối thiểu không cần lo lắng đời sống sau này phải ở sống cảnh ăn xin trên đường, hơn nữa thân là nha hoàn cận thân của Vương phi, Thập Thất cáo mượn oai hùm*, cuộc sống đó khỏi phải nói càng thêm ung dung tự tại rồi. (ví với dựa vào địa vị người khác)Thập Thất híp mắt, bưng thuốc bổ ngóng nhìn về phía chủ tử mình.Ánh mặt trời âm ấm xuất hiện chiếu xuống rơi vào trên người nữ tử, cả người đều đắm chìm dưới ánh mặt trời.Nàng mặc trường bào kiểu nam, một thân áo trắng như tuyết.Nàng cẩn thận viết vẽ gì đó ở trên giấy Tuyên Thành, thần sắc chuyên chú mà điềm đạm.Đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly híp lại một nữa, khóe miệng cong cong thỉnh thoảng nhếch lên một đường cong thật nhỏ, giống như con mèo con lười biếng.Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bởi vì đường cong đó mà nở ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.Nhìn thấy chủ tử không lo không buồn như thế, Thập Thất rất vui sướng nở nụ cười.Nàng bưng chén thuốc đang có phần do dự, có nên đi tới quấy rầy nàng hay không.Thế nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã mở miệng trước nàng một bước: "Đứng sững sờ ở đó làm gì, còn không mau tới đây."Nàng ấy không có nhìn nàng, nhưng lại phát hiện ra nàng.Thập Thất buồn bực nghĩ, gò má chủ tử cũng có mọc mắt à!"Uống hết đi." Cầm chén thuốc đưa tới, Thập Thất chu môi lên, sắc mặt vô cùng ngây thơ.Nước thuốc màu đen chợt nhoáng lên lay động, nhưng không có tràn ra ngoài một chút nào.Nguyệt Trì Lạc nhìn chén thuốc, đôi lông mày thanh tú cau lại.Đó là thuốc giải ‘Ôn Nhu’, không biết Đông Phương Tuyết từ đâu biết được nàng trúng ‘Ôn Nhu’.Đến bây giờ, cùng loại với thuốc giải nửa độc thế này, Nguyệt Trì Lạc may mắn mỗi ngày đều được uống.Chẳng lẽ cuộc sống về sau của nàng đều phải sử dụng những thứ thuốc này?Nguyệt Trì Lạc nhăn mũi, một hơi uống cạn sạch thuốc trong chén.Thuốc này tuy đắng, nhưng nàng không hề có chút do dự mà uống cạn.Chỉ vì, đó là của A Tuyết cho.Hắn nói muốn nàng lệ thuộc vào hắn, nếu nàng đã hạ quyết tâm thì sẽ đem hết thảy của mình giao cho hắn xử lý.
Nhưng chủ tử hiện tại, suốt cả ngày vẽ không phải là Huyền Chi Thất, không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ăn mặc kỳ quái.
Vương phi bây giờ, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều chỉ vẽ Tứ Vương Gia.
Vì vậy Thập Thất kết luận, chủ tử nhà mình đã bị rơi vào tay giặc rồi!
Rơi vào trong thế tấn công ôn nhu nhưng cường hãn của Vương Gia.
Tuy nhiên, kể ra hằng ngày không thể nhìn thấy Tiêu Dao Công Tử ở trên tranh vẽ, cũng có chút nho nhỏ tiếc nuối.
Nhưng mà đối với việc Vương Gia che chở cho Vương phi, Thập Thất thật là vui mừng khi mọi chuyện tốt đẹp, tối thiểu không cần lo lắng đời sống sau này phải ở sống cảnh ăn xin trên đường, hơn nữa thân là nha hoàn cận thân của Vương phi, Thập Thất cáo mượn oai hùm*, cuộc sống đó khỏi phải nói càng thêm ung dung tự tại rồi. (ví với dựa vào địa vị người khác)
Thập Thất híp mắt, bưng thuốc bổ ngóng nhìn về phía chủ tử mình.
Ánh mặt trời âm ấm xuất hiện chiếu xuống rơi vào trên người nữ tử, cả người đều đắm chìm dưới ánh mặt trời.
Nàng mặc trường bào kiểu nam, một thân áo trắng như tuyết.
Nàng cẩn thận viết vẽ gì đó ở trên giấy Tuyên Thành, thần sắc chuyên chú mà điềm đạm.
Đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly híp lại một nữa, khóe miệng cong cong thỉnh thoảng nhếch lên một đường cong thật nhỏ, giống như con mèo con lười biếng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bởi vì đường cong đó mà nở ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Nhìn thấy chủ tử không lo không buồn như thế, Thập Thất rất vui sướng nở nụ cười.
Nàng bưng chén thuốc đang có phần do dự, có nên đi tới quấy rầy nàng hay không.
Thế nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã mở miệng trước nàng một bước: "Đứng sững sờ ở đó làm gì, còn không mau tới đây."
Nàng ấy không có nhìn nàng, nhưng lại phát hiện ra nàng.
Thập Thất buồn bực nghĩ, gò má chủ tử cũng có mọc mắt à!
"Uống hết đi." Cầm chén thuốc đưa tới, Thập Thất chu môi lên, sắc mặt vô cùng ngây thơ.
Nước thuốc màu đen chợt nhoáng lên lay động, nhưng không có tràn ra ngoài một chút nào.
Nguyệt Trì Lạc nhìn chén thuốc, đôi lông mày thanh tú cau lại.
Đó là thuốc giải ‘Ôn Nhu’, không biết Đông Phương Tuyết từ đâu biết được nàng trúng ‘Ôn Nhu’.
Đến bây giờ, cùng loại với thuốc giải nửa độc thế này, Nguyệt Trì Lạc may mắn mỗi ngày đều được uống.
Chẳng lẽ cuộc sống về sau của nàng đều phải sử dụng những thứ thuốc này?
Nguyệt Trì Lạc nhăn mũi, một hơi uống cạn sạch thuốc trong chén.
Thuốc này tuy đắng, nhưng nàng không hề có chút do dự mà uống cạn.
Chỉ vì, đó là của A Tuyết cho.
Hắn nói muốn nàng lệ thuộc vào hắn, nếu nàng đã hạ quyết tâm thì sẽ đem hết thảy của mình giao cho hắn xử lý.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nhưng chủ tử hiện tại, suốt cả ngày vẽ không phải là Huyền Chi Thất, không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ăn mặc kỳ quái.Vương phi bây giờ, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều chỉ vẽ Tứ Vương Gia.Vì vậy Thập Thất kết luận, chủ tử nhà mình đã bị rơi vào tay giặc rồi!Rơi vào trong thế tấn công ôn nhu nhưng cường hãn của Vương Gia.Tuy nhiên, kể ra hằng ngày không thể nhìn thấy Tiêu Dao Công Tử ở trên tranh vẽ, cũng có chút nho nhỏ tiếc nuối.Nhưng mà đối với việc Vương Gia che chở cho Vương phi, Thập Thất thật là vui mừng khi mọi chuyện tốt đẹp, tối thiểu không cần lo lắng đời sống sau này phải ở sống cảnh ăn xin trên đường, hơn nữa thân là nha hoàn cận thân của Vương phi, Thập Thất cáo mượn oai hùm*, cuộc sống đó khỏi phải nói càng thêm ung dung tự tại rồi. (ví với dựa vào địa vị người khác)Thập Thất híp mắt, bưng thuốc bổ ngóng nhìn về phía chủ tử mình.Ánh mặt trời âm ấm xuất hiện chiếu xuống rơi vào trên người nữ tử, cả người đều đắm chìm dưới ánh mặt trời.Nàng mặc trường bào kiểu nam, một thân áo trắng như tuyết.Nàng cẩn thận viết vẽ gì đó ở trên giấy Tuyên Thành, thần sắc chuyên chú mà điềm đạm.Đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly híp lại một nữa, khóe miệng cong cong thỉnh thoảng nhếch lên một đường cong thật nhỏ, giống như con mèo con lười biếng.Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bởi vì đường cong đó mà nở ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.Nhìn thấy chủ tử không lo không buồn như thế, Thập Thất rất vui sướng nở nụ cười.Nàng bưng chén thuốc đang có phần do dự, có nên đi tới quấy rầy nàng hay không.Thế nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã mở miệng trước nàng một bước: "Đứng sững sờ ở đó làm gì, còn không mau tới đây."Nàng ấy không có nhìn nàng, nhưng lại phát hiện ra nàng.Thập Thất buồn bực nghĩ, gò má chủ tử cũng có mọc mắt à!"Uống hết đi." Cầm chén thuốc đưa tới, Thập Thất chu môi lên, sắc mặt vô cùng ngây thơ.Nước thuốc màu đen chợt nhoáng lên lay động, nhưng không có tràn ra ngoài một chút nào.Nguyệt Trì Lạc nhìn chén thuốc, đôi lông mày thanh tú cau lại.Đó là thuốc giải ‘Ôn Nhu’, không biết Đông Phương Tuyết từ đâu biết được nàng trúng ‘Ôn Nhu’.Đến bây giờ, cùng loại với thuốc giải nửa độc thế này, Nguyệt Trì Lạc may mắn mỗi ngày đều được uống.Chẳng lẽ cuộc sống về sau của nàng đều phải sử dụng những thứ thuốc này?Nguyệt Trì Lạc nhăn mũi, một hơi uống cạn sạch thuốc trong chén.Thuốc này tuy đắng, nhưng nàng không hề có chút do dự mà uống cạn.Chỉ vì, đó là của A Tuyết cho.Hắn nói muốn nàng lệ thuộc vào hắn, nếu nàng đã hạ quyết tâm thì sẽ đem hết thảy của mình giao cho hắn xử lý.