Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 167: Thương tổn (5)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Ta nói không thể nào." Nguyệt Trì Lạc khẽ nhấp hớp trà, giọng nói không mặn không nhạt.Hoa Quý Phi cau mày, mắt phượng có phần khó hiểu đảo qua Nguyệt Trì Lạc: "Nếu ngươi không đồng ý, trắc phi cũng được." Như thế, đã coi như lùi một bước rồi.Có điều, nàng căn bản không hiểu được ý của Nguyệt Trì Lạc, chỉ cho rằng nàng không chấp nhận chuyện lập Bình phi.Nguyệt Trì Lạc để ly trà lên bàn, phát ra một tiếng kêu khô hốc nặng nề, Hoa Quý Phi có chút không vui nhìn nàng, Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên nghênh đón tầm mắt Hoa Quý Phi: "Ta nói này Hoa Quý Phi, người có phải đã quản quá nhiều rồi hay không, muốn lấy ai cũng là chuyện của A Tuyết, ngươi hà tất gì nhiều chuyện như vậy?"Nghe Nguyệt Trì Lạc nói thế, lông mày Hoa Quý Phi lại nhíu chặt thêm: "Bổn cung nói rồi, đây là vì tốt cho A Tuyết, ngươi đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng thế, ngươi cũng buộc phải tiếp nhận. Còn nữa, tính tình tướng mạo của Long Uyển Nhi đều thuộc bậc thượng thừa*, cho dù tương lai nàng có làm hoàng hậu, cũng sẽ không bạc đãi ngươi." (*phái đại thừa của phật giáo; nhân phẩm có giá trị)Lời nói đảo lộn xoay chuyển, thanh âm Hoa Quý Phi vẫn nho nhỏ nhàn nhạt, không mang chút cảm xúc nào, giống như làm việc công theo thông lệ."Người luôn miệng nói vì tốt cho A Tuyết, người có nghĩ qua cảm nhận của A Tuyết không? Nếu hắn không đồng ý, chẳng lẽ người dự định bức bách hắn sao?" Nguyệt Trì Lạc hơi nheo lại cặp mắt sắc bén như chim Ưng, trong mắt chợt lóe ánh sáng bén nhọn rồi biến mất, nhanh đến nỗi Hoa Quý Phi cho rằng mình bị hoa mắt."Cưới Long Uyển Nhi trăm lợi mà không có một hại, Bổn cung sẽ thuyết phục hắn." Hoa Quý Phi cầm lên chung trà khẽ nhấp một hớp, hai mắt quét về phía Nguyệt Trì Lạc, vẫn duy trì nhàn nhạt nghiêm khắc."Nếu như Long Uyển Nhi không muốn thì sao?" Nguyệt Trì Lạc áp chế đủ loại cảm xúc xuống, thản nhiên hỏi ngược lại."Long Uyển Nhi chắc chắn sẽ đồng ý." Giọng nói Hoa Quý Phi vô cùng kiên định."Là bởi vì ta tài học nông cạn, nương nương sợ ta đảm đương không nổi chức trách hoàng hậu cho nên mới để A Tuyết cưới Long Uyển Nhi phải không?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, đôi mắt có một tia ánh sáng lấp lánh nhìn về phía Hoa Quý Phi.Hoa Quý Phi cười một tiếng, khóe môi lộ ra đường cong rất nhỏ: "Phần lớn nguyên nhân là như vậy."
"Ta nói không thể nào." Nguyệt Trì Lạc khẽ nhấp hớp trà, giọng nói không mặn không nhạt.
Hoa Quý Phi cau mày, mắt phượng có phần khó hiểu đảo qua Nguyệt Trì Lạc: "Nếu ngươi không đồng ý, trắc phi cũng được." Như thế, đã coi như lùi một bước rồi.
Có điều, nàng căn bản không hiểu được ý của Nguyệt Trì Lạc, chỉ cho rằng nàng không chấp nhận chuyện lập Bình phi.
Nguyệt Trì Lạc để ly trà lên bàn, phát ra một tiếng kêu khô hốc nặng nề, Hoa Quý Phi có chút không vui nhìn nàng, Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên nghênh đón tầm mắt Hoa Quý Phi: "Ta nói này Hoa Quý Phi, người có phải đã quản quá nhiều rồi hay không, muốn lấy ai cũng là chuyện của A Tuyết, ngươi hà tất gì nhiều chuyện như vậy?"
Nghe Nguyệt Trì Lạc nói thế, lông mày Hoa Quý Phi lại nhíu chặt thêm: "Bổn cung nói rồi, đây là vì tốt cho A Tuyết, ngươi đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng thế, ngươi cũng buộc phải tiếp nhận. Còn nữa, tính tình tướng mạo của Long Uyển Nhi đều thuộc bậc thượng thừa*, cho dù tương lai nàng có làm hoàng hậu, cũng sẽ không bạc đãi ngươi." (*phái đại thừa của phật giáo; nhân phẩm có giá trị)
Lời nói đảo lộn xoay chuyển, thanh âm Hoa Quý Phi vẫn nho nhỏ nhàn nhạt, không mang chút cảm xúc nào, giống như làm việc công theo thông lệ.
"Người luôn miệng nói vì tốt cho A Tuyết, người có nghĩ qua cảm nhận của A Tuyết không? Nếu hắn không đồng ý, chẳng lẽ người dự định bức bách hắn sao?" Nguyệt Trì Lạc hơi nheo lại cặp mắt sắc bén như chim Ưng, trong mắt chợt lóe ánh sáng bén nhọn rồi biến mất, nhanh đến nỗi Hoa Quý Phi cho rằng mình bị hoa mắt.
"Cưới Long Uyển Nhi trăm lợi mà không có một hại, Bổn cung sẽ thuyết phục hắn." Hoa Quý Phi cầm lên chung trà khẽ nhấp một hớp, hai mắt quét về phía Nguyệt Trì Lạc, vẫn duy trì nhàn nhạt nghiêm khắc.
"Nếu như Long Uyển Nhi không muốn thì sao?" Nguyệt Trì Lạc áp chế đủ loại cảm xúc xuống, thản nhiên hỏi ngược lại.
"Long Uyển Nhi chắc chắn sẽ đồng ý." Giọng nói Hoa Quý Phi vô cùng kiên định.
"Là bởi vì ta tài học nông cạn, nương nương sợ ta đảm đương không nổi chức trách hoàng hậu cho nên mới để A Tuyết cưới Long Uyển Nhi phải không?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, đôi mắt có một tia ánh sáng lấp lánh nhìn về phía Hoa Quý Phi.
Hoa Quý Phi cười một tiếng, khóe môi lộ ra đường cong rất nhỏ: "Phần lớn nguyên nhân là như vậy."
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Ta nói không thể nào." Nguyệt Trì Lạc khẽ nhấp hớp trà, giọng nói không mặn không nhạt.Hoa Quý Phi cau mày, mắt phượng có phần khó hiểu đảo qua Nguyệt Trì Lạc: "Nếu ngươi không đồng ý, trắc phi cũng được." Như thế, đã coi như lùi một bước rồi.Có điều, nàng căn bản không hiểu được ý của Nguyệt Trì Lạc, chỉ cho rằng nàng không chấp nhận chuyện lập Bình phi.Nguyệt Trì Lạc để ly trà lên bàn, phát ra một tiếng kêu khô hốc nặng nề, Hoa Quý Phi có chút không vui nhìn nàng, Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên nghênh đón tầm mắt Hoa Quý Phi: "Ta nói này Hoa Quý Phi, người có phải đã quản quá nhiều rồi hay không, muốn lấy ai cũng là chuyện của A Tuyết, ngươi hà tất gì nhiều chuyện như vậy?"Nghe Nguyệt Trì Lạc nói thế, lông mày Hoa Quý Phi lại nhíu chặt thêm: "Bổn cung nói rồi, đây là vì tốt cho A Tuyết, ngươi đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng thế, ngươi cũng buộc phải tiếp nhận. Còn nữa, tính tình tướng mạo của Long Uyển Nhi đều thuộc bậc thượng thừa*, cho dù tương lai nàng có làm hoàng hậu, cũng sẽ không bạc đãi ngươi." (*phái đại thừa của phật giáo; nhân phẩm có giá trị)Lời nói đảo lộn xoay chuyển, thanh âm Hoa Quý Phi vẫn nho nhỏ nhàn nhạt, không mang chút cảm xúc nào, giống như làm việc công theo thông lệ."Người luôn miệng nói vì tốt cho A Tuyết, người có nghĩ qua cảm nhận của A Tuyết không? Nếu hắn không đồng ý, chẳng lẽ người dự định bức bách hắn sao?" Nguyệt Trì Lạc hơi nheo lại cặp mắt sắc bén như chim Ưng, trong mắt chợt lóe ánh sáng bén nhọn rồi biến mất, nhanh đến nỗi Hoa Quý Phi cho rằng mình bị hoa mắt."Cưới Long Uyển Nhi trăm lợi mà không có một hại, Bổn cung sẽ thuyết phục hắn." Hoa Quý Phi cầm lên chung trà khẽ nhấp một hớp, hai mắt quét về phía Nguyệt Trì Lạc, vẫn duy trì nhàn nhạt nghiêm khắc."Nếu như Long Uyển Nhi không muốn thì sao?" Nguyệt Trì Lạc áp chế đủ loại cảm xúc xuống, thản nhiên hỏi ngược lại."Long Uyển Nhi chắc chắn sẽ đồng ý." Giọng nói Hoa Quý Phi vô cùng kiên định."Là bởi vì ta tài học nông cạn, nương nương sợ ta đảm đương không nổi chức trách hoàng hậu cho nên mới để A Tuyết cưới Long Uyển Nhi phải không?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, đôi mắt có một tia ánh sáng lấp lánh nhìn về phía Hoa Quý Phi.Hoa Quý Phi cười một tiếng, khóe môi lộ ra đường cong rất nhỏ: "Phần lớn nguyên nhân là như vậy."