Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 249: Ruốt cuộc anh cũng không thể tiến vào trái tim em

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Câu nói sau cùng, cô nói rất nhỏ, như vô ý nói ra, những lời này tiêu tán đi trong không khí.Trong phút chốc, đèn đuốc trong phòng trên nên rất chói mắt.Sắc mặt Nguyệt Trì Lạc càng trắng hơn khi bị Đông Phương Tuyết nhìn chằm chằm.Con ngươi màu đen thật sâu nhìn cô mang theo chút thần sắc mà Nguyệt Trì Lạc nhìn không thể hiểu nổi.Nhưng cảm thấy có chút kinh hãi.Ánh mắt này, đã rất lâu rồi cô không thấy được.Rất lâu lắm rồi.Cuối cùng Đông Phương Tuyết nhịn không được thở dài.Không biết là bời vì cô không tin tưởng, hay vẫn là vì trong lòng có chút bất đắt dĩ."Cô ta là Nam Cung Tĩnh, là em gái của Nam Cung Dạ."Qua hồi lầu, hắn mới mở miệng.Giọng nói thản nhiên, nhưng trong lòng càng thêm tăm tối.Không thể phủ nhận, sự không tin tưởng của cô khiến hắn cảm thấy thất bại.Hắn nghĩ bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy.Cô có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, ỷ lại hắn.Bây giờ, hắn lại giống như trước giậm chận tại chỗ.Ở Vương triều xa xôi kia, khi hắn vẫn còn là Tứ Vương gia, cô là Tứ Vương Phi, khi hắn cho rằng bọn họ đã trao tình cảm cho nhau.Thời điểm trao cũng có cả trái tim hắn.Hắn nói bảo cô tin tưởng hắn.Cô không có làm được.Cô không tin tưởng hắn, không nghe theo hắn!Trước kia và bây giờ đều vậy!Thời gian thay đổi, cho dù xuyên qua ngàn năm.Giữa bọn họ một chút tin tưởng cũng không có!Bỗng nhiên hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ tại sao mình lại không thể làm cho cô toàn tâm tin cậy hắn.Tâm tư của hắn rối bời, trong đôi mắt xinh đẹp là sự tối tăm không tan nổi.Cuối cùng, hắn mỉm cười với cô.Thoảng như, hoàn toàn không hề có cảm giác đang cười.Hắn nói, "A Lạc, ruốt cuộc anh cũng không thể tiến vào trái tim em. Cho dù trước đây hay hiện tại.Anh làm tất cả mọi chuyện để cho em tin tưởng anh, nhưng vì một sai lầm, nên em cuối cùng cũng không tin tưởng anh! Em không tha thứ cho anh. Số điện thoại kia, trừ trường hợp chúng ta gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nếu không cả đời này cũng không cần dùng đến."

Câu nói sau cùng, cô nói rất nhỏ, như vô ý nói ra, những lời này tiêu tán đi trong không khí.

Trong phút chốc, đèn đuốc trong phòng trên nên rất chói mắt.

Sắc mặt Nguyệt Trì Lạc càng trắng hơn khi bị Đông Phương Tuyết nhìn chằm chằm.

Con ngươi màu đen thật sâu nhìn cô mang theo chút thần sắc mà Nguyệt Trì Lạc nhìn không thể hiểu nổi.

Nhưng cảm thấy có chút kinh hãi.

Ánh mắt này, đã rất lâu rồi cô không thấy được.

Rất lâu lắm rồi.

Cuối cùng Đông Phương Tuyết nhịn không được thở dài.

Không biết là bời vì cô không tin tưởng, hay vẫn là vì trong lòng có chút bất đắt dĩ.

"Cô ta là Nam Cung Tĩnh, là em gái của Nam Cung Dạ."

Qua hồi lầu, hắn mới mở miệng.

Giọng nói thản nhiên, nhưng trong lòng càng thêm tăm tối.

Không thể phủ nhận, sự không tin tưởng của cô khiến hắn cảm thấy thất bại.

Hắn nghĩ bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy.

Cô có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, ỷ lại hắn.

Bây giờ, hắn lại giống như trước giậm chận tại chỗ.

Ở Vương triều xa xôi kia, khi hắn vẫn còn là Tứ Vương gia, cô là Tứ Vương Phi, khi hắn cho rằng bọn họ đã trao tình cảm cho nhau.

Thời điểm trao cũng có cả trái tim hắn.

Hắn nói bảo cô tin tưởng hắn.

Cô không có làm được.

Cô không tin tưởng hắn, không nghe theo hắn!

Trước kia và bây giờ đều vậy!

Thời gian thay đổi, cho dù xuyên qua ngàn năm.

Giữa bọn họ một chút tin tưởng cũng không có!

Bỗng nhiên hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ tại sao mình lại không thể làm cho cô toàn tâm tin cậy hắn.

Tâm tư của hắn rối bời, trong đôi mắt xinh đẹp là sự tối tăm không tan nổi.

Cuối cùng, hắn mỉm cười với cô.

Thoảng như, hoàn toàn không hề có cảm giác đang cười.

Hắn nói, "A Lạc, ruốt cuộc anh cũng không thể tiến vào trái tim em. Cho dù trước đây hay hiện tại.Anh làm tất cả mọi chuyện để cho em tin tưởng anh, nhưng vì một sai lầm, nên em cuối cùng cũng không tin tưởng anh! Em không tha thứ cho anh. Số điện thoại kia, trừ trường hợp chúng ta gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nếu không cả đời này cũng không cần dùng đến."

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Câu nói sau cùng, cô nói rất nhỏ, như vô ý nói ra, những lời này tiêu tán đi trong không khí.Trong phút chốc, đèn đuốc trong phòng trên nên rất chói mắt.Sắc mặt Nguyệt Trì Lạc càng trắng hơn khi bị Đông Phương Tuyết nhìn chằm chằm.Con ngươi màu đen thật sâu nhìn cô mang theo chút thần sắc mà Nguyệt Trì Lạc nhìn không thể hiểu nổi.Nhưng cảm thấy có chút kinh hãi.Ánh mắt này, đã rất lâu rồi cô không thấy được.Rất lâu lắm rồi.Cuối cùng Đông Phương Tuyết nhịn không được thở dài.Không biết là bời vì cô không tin tưởng, hay vẫn là vì trong lòng có chút bất đắt dĩ."Cô ta là Nam Cung Tĩnh, là em gái của Nam Cung Dạ."Qua hồi lầu, hắn mới mở miệng.Giọng nói thản nhiên, nhưng trong lòng càng thêm tăm tối.Không thể phủ nhận, sự không tin tưởng của cô khiến hắn cảm thấy thất bại.Hắn nghĩ bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy.Cô có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, ỷ lại hắn.Bây giờ, hắn lại giống như trước giậm chận tại chỗ.Ở Vương triều xa xôi kia, khi hắn vẫn còn là Tứ Vương gia, cô là Tứ Vương Phi, khi hắn cho rằng bọn họ đã trao tình cảm cho nhau.Thời điểm trao cũng có cả trái tim hắn.Hắn nói bảo cô tin tưởng hắn.Cô không có làm được.Cô không tin tưởng hắn, không nghe theo hắn!Trước kia và bây giờ đều vậy!Thời gian thay đổi, cho dù xuyên qua ngàn năm.Giữa bọn họ một chút tin tưởng cũng không có!Bỗng nhiên hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ tại sao mình lại không thể làm cho cô toàn tâm tin cậy hắn.Tâm tư của hắn rối bời, trong đôi mắt xinh đẹp là sự tối tăm không tan nổi.Cuối cùng, hắn mỉm cười với cô.Thoảng như, hoàn toàn không hề có cảm giác đang cười.Hắn nói, "A Lạc, ruốt cuộc anh cũng không thể tiến vào trái tim em. Cho dù trước đây hay hiện tại.Anh làm tất cả mọi chuyện để cho em tin tưởng anh, nhưng vì một sai lầm, nên em cuối cùng cũng không tin tưởng anh! Em không tha thứ cho anh. Số điện thoại kia, trừ trường hợp chúng ta gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nếu không cả đời này cũng không cần dùng đến."

Chương 249: Ruốt cuộc anh cũng không thể tiến vào trái tim em