Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 250: Em không tin anh

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hắn lấy ra một tờ báo, chỉ vào bức ảnh chụp mặt hắn và Nam Cung Tĩnh nói: "Vì một tờ báo này, vì một bức ảnh, bởi vì một chút chuyện như thế, ngay cả số điện thoại đó em cũng gọi đến? Nguyệt Trì Lạc em có nghĩ cho anh không? Ruốt cuộc em có để ý đến cảm nhận của anh khi nhận được cuộc điện thoại kia không? Em không có một chút tin tưởng anh? Cho đến bây giờ cũng chưa từng có. Anh làm nhiều chuyện như vậy, lại không bằng một chuyện này. A Lạc, không chỉ có em mới biết mệt mỏi, anh cũng thế.”Nghe vậy, Nguyệt Trì Lạc có chút ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng lạnh buốt.Không rõ cảm giác gì.Có chút khổ sổ, có chút cảm giác mất mát.Bởi vì sao.Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Tuyết, trong nháy mặt, ngực hít thở không thông giống như đau đớn xuyên qua đáy lòng.Rất đau, rất đau, thật sự rất đau...Đông Phương Tuyết lẳng lặng đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm làm người khác không rõ ruốt cuộc đang nghĩ gì.Hai đôi mắt đẹp, hai loại vẻ mặt khác nhau.Trong không trung đối diện, giao nhau, dây dưa....Tất cả mọi lời nói đều tập trung toàn bộ ở đôi mắt.Sau đó là một khoảng trầm mặc, so với bình thường làm cho người khác chút hít thở không thông.Một lát sau, Nguyệt Trì Lạc có chút lạnh lùng mở miệng: "Em không quan tâm anh? A Tuyết, thì ra anh nghĩ em như vậy."Cô nở nụ cười, tươi rói xán lạn khiến Đông Phương Tuyết cảm thấy đau lòng.Hắn vươn tay ra, muốn chạm vào cô, nhưng bị cô đẩy ra.Cô nói: "Kỳ thật em tin anh, em chỉ là không yên tâm mà thôi. Sợ anh không thích cuộc sống bình thản như vậy, sợ anh sớm hay muộn gì cũng có ngày chán ngán cuộc sống như thế này. Thế giờ này quá nhiều cảm dỗ mà anh lại quá xuất sắc. Em chỉ sợ anh bị quyết rũ thôi."

Hắn lấy ra một tờ báo, chỉ vào bức ảnh chụp mặt hắn và Nam Cung Tĩnh nói: "Vì một tờ báo này, vì một bức ảnh, bởi vì một chút chuyện như thế, ngay cả số điện thoại đó em cũng gọi đến? Nguyệt Trì Lạc em có nghĩ cho anh không? Ruốt cuộc em có để ý đến cảm nhận của anh khi nhận được cuộc điện thoại kia không? Em không có một chút tin tưởng anh? Cho đến bây giờ cũng chưa từng có. Anh làm nhiều chuyện như vậy, lại không bằng một chuyện này. A Lạc, không chỉ có em mới biết mệt mỏi, anh cũng thế.”

Nghe vậy, Nguyệt Trì Lạc có chút ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng lạnh buốt.

Không rõ cảm giác gì.

Có chút khổ sổ, có chút cảm giác mất mát.

Bởi vì sao.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Tuyết, trong nháy mặt, ngực hít thở không thông giống như đau đớn xuyên qua đáy lòng.

Rất đau, rất đau, thật sự rất đau...

Đông Phương Tuyết lẳng lặng đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm làm người khác không rõ ruốt cuộc đang nghĩ gì.

Hai đôi mắt đẹp, hai loại vẻ mặt khác nhau.

Trong không trung đối diện, giao nhau, dây dưa....

Tất cả mọi lời nói đều tập trung toàn bộ ở đôi mắt.

Sau đó là một khoảng trầm mặc, so với bình thường làm cho người khác chút hít thở không thông.

Một lát sau, Nguyệt Trì Lạc có chút lạnh lùng mở miệng: "Em không quan tâm anh? A Tuyết, thì ra anh nghĩ em như vậy."

Cô nở nụ cười, tươi rói xán lạn khiến Đông Phương Tuyết cảm thấy đau lòng.

Hắn vươn tay ra, muốn chạm vào cô, nhưng bị cô đẩy ra.

Cô nói: "Kỳ thật em tin anh, em chỉ là không yên tâm mà thôi. Sợ anh không thích cuộc sống bình thản như vậy, sợ anh sớm hay muộn gì cũng có ngày chán ngán cuộc sống như thế này. Thế giờ này quá nhiều cảm dỗ mà anh lại quá xuất sắc. Em chỉ sợ anh bị quyết rũ thôi."

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Hắn lấy ra một tờ báo, chỉ vào bức ảnh chụp mặt hắn và Nam Cung Tĩnh nói: "Vì một tờ báo này, vì một bức ảnh, bởi vì một chút chuyện như thế, ngay cả số điện thoại đó em cũng gọi đến? Nguyệt Trì Lạc em có nghĩ cho anh không? Ruốt cuộc em có để ý đến cảm nhận của anh khi nhận được cuộc điện thoại kia không? Em không có một chút tin tưởng anh? Cho đến bây giờ cũng chưa từng có. Anh làm nhiều chuyện như vậy, lại không bằng một chuyện này. A Lạc, không chỉ có em mới biết mệt mỏi, anh cũng thế.”Nghe vậy, Nguyệt Trì Lạc có chút ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng lạnh buốt.Không rõ cảm giác gì.Có chút khổ sổ, có chút cảm giác mất mát.Bởi vì sao.Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Tuyết, trong nháy mặt, ngực hít thở không thông giống như đau đớn xuyên qua đáy lòng.Rất đau, rất đau, thật sự rất đau...Đông Phương Tuyết lẳng lặng đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm làm người khác không rõ ruốt cuộc đang nghĩ gì.Hai đôi mắt đẹp, hai loại vẻ mặt khác nhau.Trong không trung đối diện, giao nhau, dây dưa....Tất cả mọi lời nói đều tập trung toàn bộ ở đôi mắt.Sau đó là một khoảng trầm mặc, so với bình thường làm cho người khác chút hít thở không thông.Một lát sau, Nguyệt Trì Lạc có chút lạnh lùng mở miệng: "Em không quan tâm anh? A Tuyết, thì ra anh nghĩ em như vậy."Cô nở nụ cười, tươi rói xán lạn khiến Đông Phương Tuyết cảm thấy đau lòng.Hắn vươn tay ra, muốn chạm vào cô, nhưng bị cô đẩy ra.Cô nói: "Kỳ thật em tin anh, em chỉ là không yên tâm mà thôi. Sợ anh không thích cuộc sống bình thản như vậy, sợ anh sớm hay muộn gì cũng có ngày chán ngán cuộc sống như thế này. Thế giờ này quá nhiều cảm dỗ mà anh lại quá xuất sắc. Em chỉ sợ anh bị quyết rũ thôi."

Chương 250: Em không tin anh