Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 270: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (33)
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Em nghe rõ chưa?" Ngón tay hắn hơi dùng sức, cằm của cô rất đau rất đau, đâu đến mức tưởng chừng như sắp rơi xuống vậy.Nhưng cái loại đó đau đớn lại không thể nào so được với nỗi đau đớn trong lòng hiện nay của cô.Cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đục khoét một cái lỗ.Trống rỗng mênh mông!"Đông Phương Tuyết, đừng nói như vậy, cho dù chỉ là nói lẫy. . . . ."Đừng nói nói lẫy như vậy.Cho dù chỉ là nói lẫy, cô cũng sẽ không chịu nổi . . . .Bởi vì từng hoài nghi, cho nên, cô không biết lần này mình có chắc là xem lời hắn nói là thật hay không.Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã nhìn sang chỗ khác của Đông Phương Tuyết.Nguyệt Trì Lạc dời đi tầm mắt, vì vẻ mặt nghêm túc giờ phút này của Đông Phương Tuyết, cô cơ hồ có chút không chịu nổi.Từ từ chuyển ánh mắt đi, giờ phút này cô chỉ muốn tìm một nơi yên lặng một chút, thật sự yên lặng một chút."Nói lẫy?"Đôi môi như hoa Anh Đào tuôn ra một tràn tiếng cười dễ nghe.Cặp mắt xinh đẹp màu tro lạnh của Đông Phương Tuyết không cho cô trốn tránh chống lại cùng cô.Có chút ác ý, hắn tà quái bật ra cười một tiếng bên tai cô.Hơi thở thơm như hoa lan, Đông Phương Tuyết hờ hững nói: "Ai nói anh nói lẫy? Nguyệt Trì Lạc, em có thể khẳng định chắc rằng anh đang nói lẫy? Em dám quả quyết anh sẽ không bao giờ đi ra bên ngoài tìm phụ nữ khác sao?"Một khi đã khẳng định như vậy, thì tại sao còn phải nghi ngờ?Hoài nghi như thế. . . .Hắn cảm thấy thật châm chọc, giống như một câu chuyện cười!Vì vậy!Giọng nói còn nhẹ nhàng hơn khi nãy, không còn lạnh lùng nữa mà là rất nhẹ nhàng, cái loại nhẹ nhàng cùng lười biếng như không quan tâm tới bất kỳ thứ gì cả, cũng không để bất cứ chuyện gì vào trong mắt."Nguyệt Trì Lạc, nếu như là thật thì sao đây?"Hắn hỏi rất nghiêm túc khiến Nguyệt Trì Lạc sửng sốt.Nếu như, là thật. . .Nếu như, Đông Phương Tuyết thật sự có người phụ nữ khác ở bên ngoài. . . . .Vậy thì Nguyệt Trì Lạc mình sẽ nên làm gì đây?Sắc mặt của Nguyệt Trì Lạc trong nháy mắt tái nhợt, cô hoài nghi nhìn hắn, từ trước đến giờ cô chưa từng có nghĩ tới nếu như chuyện này đúng là thật thì mình sẽ nên như thế nào?Nếu như là thật, mình sẽ như thế nào đây?
"Em nghe rõ chưa?" Ngón tay hắn hơi dùng sức, cằm của cô rất đau rất đau, đâu đến mức tưởng chừng như sắp rơi xuống vậy.
Nhưng cái loại đó đau đớn lại không thể nào so được với nỗi đau đớn trong lòng hiện nay của cô.
Cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đục khoét một cái lỗ.
Trống rỗng mênh mông!
"Đông Phương Tuyết, đừng nói như vậy, cho dù chỉ là nói lẫy. . . . ."
Đừng nói nói lẫy như vậy.
Cho dù chỉ là nói lẫy, cô cũng sẽ không chịu nổi . . . .
Bởi vì từng hoài nghi, cho nên, cô không biết lần này mình có chắc là xem lời hắn nói là thật hay không.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã nhìn sang chỗ khác của Đông Phương Tuyết.
Nguyệt Trì Lạc dời đi tầm mắt, vì vẻ mặt nghêm túc giờ phút này của Đông Phương Tuyết, cô cơ hồ có chút không chịu nổi.
Từ từ chuyển ánh mắt đi, giờ phút này cô chỉ muốn tìm một nơi yên lặng một chút, thật sự yên lặng một chút.
"Nói lẫy?"
Đôi môi như hoa Anh Đào tuôn ra một tràn tiếng cười dễ nghe.
Cặp mắt xinh đẹp màu tro lạnh của Đông Phương Tuyết không cho cô trốn tránh chống lại cùng cô.
Có chút ác ý, hắn tà quái bật ra cười một tiếng bên tai cô.
Hơi thở thơm như hoa lan, Đông Phương Tuyết hờ hững nói: "Ai nói anh nói lẫy? Nguyệt Trì Lạc, em có thể khẳng định chắc rằng anh đang nói lẫy? Em dám quả quyết anh sẽ không bao giờ đi ra bên ngoài tìm phụ nữ khác sao?"
Một khi đã khẳng định như vậy, thì tại sao còn phải nghi ngờ?
Hoài nghi như thế. . . .
Hắn cảm thấy thật châm chọc, giống như một câu chuyện cười!
Vì vậy!
Giọng nói còn nhẹ nhàng hơn khi nãy, không còn lạnh lùng nữa mà là rất nhẹ nhàng, cái loại nhẹ nhàng cùng lười biếng như không quan tâm tới bất kỳ thứ gì cả, cũng không để bất cứ chuyện gì vào trong mắt.
"Nguyệt Trì Lạc, nếu như là thật thì sao đây?"
Hắn hỏi rất nghiêm túc khiến Nguyệt Trì Lạc sửng sốt.
Nếu như, là thật. . .
Nếu như, Đông Phương Tuyết thật sự có người phụ nữ khác ở bên ngoài. . . . .
Vậy thì Nguyệt Trì Lạc mình sẽ nên làm gì đây?
Sắc mặt của Nguyệt Trì Lạc trong nháy mắt tái nhợt, cô hoài nghi nhìn hắn, từ trước đến giờ cô chưa từng có nghĩ tới nếu như chuyện này đúng là thật thì mình sẽ nên như thế nào?
Nếu như là thật, mình sẽ như thế nào đây?
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… "Em nghe rõ chưa?" Ngón tay hắn hơi dùng sức, cằm của cô rất đau rất đau, đâu đến mức tưởng chừng như sắp rơi xuống vậy.Nhưng cái loại đó đau đớn lại không thể nào so được với nỗi đau đớn trong lòng hiện nay của cô.Cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đục khoét một cái lỗ.Trống rỗng mênh mông!"Đông Phương Tuyết, đừng nói như vậy, cho dù chỉ là nói lẫy. . . . ."Đừng nói nói lẫy như vậy.Cho dù chỉ là nói lẫy, cô cũng sẽ không chịu nổi . . . .Bởi vì từng hoài nghi, cho nên, cô không biết lần này mình có chắc là xem lời hắn nói là thật hay không.Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã nhìn sang chỗ khác của Đông Phương Tuyết.Nguyệt Trì Lạc dời đi tầm mắt, vì vẻ mặt nghêm túc giờ phút này của Đông Phương Tuyết, cô cơ hồ có chút không chịu nổi.Từ từ chuyển ánh mắt đi, giờ phút này cô chỉ muốn tìm một nơi yên lặng một chút, thật sự yên lặng một chút."Nói lẫy?"Đôi môi như hoa Anh Đào tuôn ra một tràn tiếng cười dễ nghe.Cặp mắt xinh đẹp màu tro lạnh của Đông Phương Tuyết không cho cô trốn tránh chống lại cùng cô.Có chút ác ý, hắn tà quái bật ra cười một tiếng bên tai cô.Hơi thở thơm như hoa lan, Đông Phương Tuyết hờ hững nói: "Ai nói anh nói lẫy? Nguyệt Trì Lạc, em có thể khẳng định chắc rằng anh đang nói lẫy? Em dám quả quyết anh sẽ không bao giờ đi ra bên ngoài tìm phụ nữ khác sao?"Một khi đã khẳng định như vậy, thì tại sao còn phải nghi ngờ?Hoài nghi như thế. . . .Hắn cảm thấy thật châm chọc, giống như một câu chuyện cười!Vì vậy!Giọng nói còn nhẹ nhàng hơn khi nãy, không còn lạnh lùng nữa mà là rất nhẹ nhàng, cái loại nhẹ nhàng cùng lười biếng như không quan tâm tới bất kỳ thứ gì cả, cũng không để bất cứ chuyện gì vào trong mắt."Nguyệt Trì Lạc, nếu như là thật thì sao đây?"Hắn hỏi rất nghiêm túc khiến Nguyệt Trì Lạc sửng sốt.Nếu như, là thật. . .Nếu như, Đông Phương Tuyết thật sự có người phụ nữ khác ở bên ngoài. . . . .Vậy thì Nguyệt Trì Lạc mình sẽ nên làm gì đây?Sắc mặt của Nguyệt Trì Lạc trong nháy mắt tái nhợt, cô hoài nghi nhìn hắn, từ trước đến giờ cô chưa từng có nghĩ tới nếu như chuyện này đúng là thật thì mình sẽ nên như thế nào?Nếu như là thật, mình sẽ như thế nào đây?